Xin chồng 10 triệu để trả nợ cho bố mẹ đẻ, anh ta liền đập bàn quát tôi “ăn hoang phá hoại” rồi bảo tôi tự đi kiếm tiền mà trả, đêm đấy tôi lén thò tay xuống dưới gối định lấy quỹ đen thì rùng mình khi chạm phải…
Tôi là Lan, sống cùng chồng là Huy và con trai nhỏ ở một chung cư cũ ở ngoại ô Hà Nam.
Hai
vợ chồng có lúc đủ ăn, có lúc lại phải xoay đủ kiểu — nhưng tôi luôn
nghĩ: còn sức khỏe, còn đường mà đi. Hôm trước, mẹ tôi ốm nặng, bác sĩ
đòi tiền viện, tôi chỉ cần mười triệu để lo tạm cho mẹ. Tôi đến hỏi
chồng.

“Huy, cho vợ mượn 10 triệu để đưa mẹ đi viện. Mai vợ trả.”
Anh nghe xong, nét mặt thay đổi. Anh đập bàn, giọng lớn:
“Ăn hoang phá hoại! Tiền của vợ chồng đâu phải túi tiền của nhà trọ! Mày tự kiếm đi!”
Tôi đứng sững. Con trai đêm đó ngủ ngoan, còn tôi nằm thao thức. Mười triệu với anh có thể là chuyện nhỏ, nhưng với gia đình tôi là cả một núi âu lo. Tôi không muốn làm to chuyện, cũng không muốn gọi điện vay họ hàng. Trong túi tôi lúc ấy chỉ vài trăm nghìn.
Khi ánh đèn tắt, tôi lén xuống phòng khách, nhẹ nhàng bước về phía ghế sofa — nơi Huy hay để áo khoác và đặt gối ôm có túi bí mật ở dưới. Tôi nghĩ: anh đã khoe “có chút dự phòng” với bạn bè, chắc còn để tiền lẻ ở đó. Tôi muốn lén lấy tạm để về lo cho mẹ, sẽ trả lại ngay khi bán mấy thứ lặt vặt. Đây chỉ là mẹ tôi — tôi nghĩ vậy và chìa tay xuống dưới gối.
Ngón tay tôi chạm phải thứ gì đó cứng và lộm cộm. Tôi rùng mình, kéo nhẹ — tưởng một xấp tiền, nào ngờ…
Trong tay tôi là một bọc ảnh cũ được bọc cẩn thận bằng túi nilon, cùng vài mảnh giấy — hóa đơn đóng học, biên lai gửi tiền, và một chiếc vòng bạc nhỏ. Ảnh mở ra: là Huy, đang cười tươi, tay trong tay với một phụ nữ khác — không phải tôi — và bên cạnh họ là một đứa bé 2 tuổi, đang đứng dựa vào chân người đàn ông kia. Trong ảnh, Huy nhét cái vòng bạc vào tay đứa bé như cho một món quà.
Tôi lạnh toát. Tim như muốn nổ tung.
Tôi
đứng sững, lưng lạnh buốt, mọi thứ ập đến: những lần anh về muộn, điện
thoại tắt màn hình, những dòng tin anh xóa trước mặt tôi… tất cả không
phải vô cớ. Tôi kéo sâu bầu không khí vào phổi rồi lặng lẽ chụp ảnh hết
mấy tờ biên lai, mấy tấm ảnh, gói lại y nguyên rồi trở về phòng mình, cố
như không có gì.
Sáng hôm sau tôi hỏi bằng giọng bình thản cố tỏ ra mạnh mẽ:
“Huy, dưới gối anh có gì mà anh giấu tôi?”
Anh
ngẩng mặt, cố tỏ vẻ ngạc nhiên: “Gì cơ? Chắc là mấy vé cũ hay hóa đơn
thôi.” Anh chân thành đến mức tôi muốn tin — nhưng trong lòng thì đã
không thể.
Chiều đó, tôi mở mấy bức ảnh ra xem kỹ. Hóa đơn là biên lai trường mầm non ở một xã cách đây chục cây số — có ghi rõ tên người nhận tiền là “Nguyễn Văn Huy”, địa chỉ là một nhà trọ cũ, và ngày đóng tiền là liên tục suốt mấy năm. Trên những mảnh giấy khác có giấy khám bệnh, danh thiếp bác sĩ, và một bức thư nhỏ không ký tên:
“Cảm ơn anh đã cho Thảo và con cháu có bữa cơm ấm. Mong anh giữ bí mật để cuộc sống họ bình thường.”
Tôi nhớ mình đã nuốt nghẹn vài lần, rồi tự hỏi: anh có 2 gia đình sao? Anh có trầm lặng chăm lo chỗ khác mà bắt tôi ký nhịn, bắt tôi chịu nhục? Tôi nghĩ đến mẹ mình đang nằm bệnh viện, đến tiếng ho sặc, đến gương mặt bà khi tôi gọi điện nói “mẹ đỡ hơn rồi” — tôi không thể chần chừ.
Tối đó, khi con đã ngủ, tôi đặt ảnh
lên bàn, gọi Huy ngồi xuống. Tôi không la hét, chỉ đặt mấy tấm ảnh và
mấy biên lai trước mặt anh, nói bằng giọng lạnh:
“Huy, giải thích đi. Đây là ai? Sao anh lại gửi tiền cho họ mấy năm nay?”
Anh trấn tĩnh một lúc, mắt vùng vằng như người bị bắt quả tang. Rồi anh nói nhỏ, giọng hụt:
“Lan…
anh… xin lỗi. Thảo — cô ấy là người anh sống với trước khi cưới em. Con
bé là con của anh với cô ấy. Anh không dám nói vì… anh sợ em, sợ gia
đình, sợ bị bắt bỏ. Anh gửi tiền cho họ lâu rồi, nhưng đó là chuyện
riêng.”
“Chuyện riêng?” Tôi bật cười khô khốc. “Anh gọi nó chuyện riêng sao? Anh nắm trong tay hai gia đình mà bắt em phải xin 10 triệu để lo mẹ già? Anh gọi đó là danh dự à?”
Anh cúi mặt, không thể nhìn tôi. Đầu anh run, đôi mắt ánh lên một nỗi đau lẫn sợ hãi: “Anh không muốn mẹ em phải khổ, anh… anh nghĩ tự lo được. Em đừng nói với ai. Em đừng đưa con ra ngoài, được không?”
Tim tôi như bị bóp nghẹn. Không phải vì anh có đứa con khác — mà vì anh nuôi kín, giữ tiền cho họ mà bắt tôi phải cầu xin. Không phải vì anh lừa dối — mà vì anh coi việc che giấu đó là điều “đương nhiên”, để mình tôi ngửa tay xin.
Tôi nghĩ về mười triệu, về mẹ nằm lạnh trong viện, về sự nhục nhã khi bị chửi. Tôi nghĩ nhanh, lạnh lùng. Tôi mở tủ, lấy hộp nhỏ nơi tôi giấu những ít tiền dành dụm, gọi cho chị gái vay đủ số còn thiếu. Tôi đưa tiền cho mẹ, nhìn thấy bà mỉm cười yếu ớt, hai hàng nước mắt tôi tràn ra, nhưng là nước mắt nhẹ nhõm — vì mẹ có thuốc, chứ không phải vì anh cứu.
Ngày hôm sau tôi đặt tất cả chứng cứ — ảnh, biên lai, thư — vào một phong bì và để trên bàn của anh trước khi đi làm. Tôi không hét, không đe doạ, chỉ để đó và khóa cửa lại đi. Tôi gửi một tin nhắn ngắn cho người phụ nữ trong ảnh — lấy số từ một biên lai — nội dung:
“Tôi biết. Chúng ta nói một lần, trực tiếp, nơi không ai làm chứng.”
Đêm hôm đó anh gọi 20 cuộc, tin nhắn dồn dập. Tôi tắt chuông. Trong lòng tôi không thù hận nồng nàn, chỉ là một quyết tâm lạnh lùng: tôi không để mẹ tôi thành con tin cho sự im lặng của anh nữa.
🔚 Kết thúc móc câu (cao trào)Ngày gặp, người phụ nữ — tên Thảo — đến, mắt sưng, nói giọng mệt mỏi:
“Tôi cũng không muốn thế này. Anh hứa rồi, nhưng anh sợ em biết sẽ bỏ anh. Anh bảo tôi im lặng để mọi người yên ổn.”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, rồi quay lại nhìn chồng. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những lời bào chữa của anh như giấy mỏng bị gió thổi tan. Tôi rút điện thoại, mở máy quay và nói:
“Tất cả những gì nói ở đây, tôi sẽ lưu. Nếu anh không chịu đứng ra chịu trách nhiệm, tôi sẽ không im lặng nữa. Mẹ tôi không phải là món nợ để anh quăng dưới gối.”
Huy thất thần, Thảo bật khóc nức. Con trai tôi, vô tư, chạy vào ôm chân mẹ, và lần đầu sau nhiều ngày, tôi thấy trong mắt anh một ánh sợ — không phải vì bị phát hiện, mà vì đã làm mất đi điều tôi coi là thiêng liêng: lòng tự trọng của một gia đình nhỏ.
Tôi không kể tiếp hôm đó đã xảy ra gì — chỉ biết sau buổi nói chuyện, Huy lúng túng giải thích với bố mẹ anh, chuyển tiền cho Thảo đứng tên một phần để đỡ đi lại, và đồng ý đến gặp luật sư với tôi. Tôi đưa mẹ ra viện, ngồi bên bà, nắm chặt tay bà như giữ lại cả trời thương yêu.