Cả nhà chồng đi biển nhưng cấm tôi đi cùng, má chồng chỉ tay: ‘Cô đi theo mất mặt lắm!’

 

Cả nhà chồng đi biển nhưng cấm tôi đi cùng, má chồng chỉ tay: ‘Cô đi theo mất mặt lắm!’. Đến nơi, họ đứng khựng trước tấm bảng cổng villa mang tên tôi, lúc này họ mới biết mình đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời…

 

 Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người

 

 

Tôi lấy chồng được ba năm, nhưng chưa bao giờ được coi là “người trong nhà”.
Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng đã không ưa tôi. Bà cho rằng tôi xuất thân bình thường, chẳng xứng với con trai bà – một người có học, làm việc trong công ty lớn.
Tôi cố gắng hết lòng, nấu ăn, dọn dẹp, đi làm về muộn vẫn lo cơm nước, nhưng đáp lại chỉ là những cái nhìn lạnh nhạt và những lời mỉa mai.

Đỉnh điểm là kỳ nghỉ hè năm nay, cả nhà chồng rộn ràng bàn nhau đi biển. Tôi nghĩ, dù sao mình cũng là dâu con, nghe họ nói chuyện mà lòng háo hức lắm. Tôi rụt rè hỏi:
“Má ơi, con có cần chuẩn bị gì không ạ? Con có thể đặt phòng giúp mình.”

Nhưng má chồng quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh:
“Cô đi theo làm gì? Đi với cô chỉ tổ mất mặt nhà này! Ở nhà mà lo dọn dẹp, nhà cửa cho tươm tất đi.”

Tôi chết lặng. Cả nhà chồng im lặng như đồng tình với bà. Chồng tôi – người mà tôi từng tin là chỗ dựa duy nhất – cũng chỉ cúi đầu, chẳng nói nửa lời bênh vực.

Tối đó, tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ đồ, nói rằng cần về thăm mẹ ruột ít hôm. Không ai giữ. Có lẽ trong mắt họ, tôi đi hay ở cũng chẳng khác gì.

Nhưng họ không biết — tôi chẳng hề về nhà mẹ. Tôi sang thành phố biển nơi họ sắp đến, không phải để theo dõi, mà vì ở đó, tôi vừa hoàn tất thủ tục nhận lại căn villa mà bố mẹ tôi để lại. Ngôi nhà đó, tôi định để làm nơi nghỉ dưỡng cho cả gia đình, nhưng có lẽ giờ không cần nữa.

Ba ngày sau, họ đến. Từ xa, tôi nhìn thấy cả nhà bước xuống xe, quần áo sang trọng, cười nói rôm rả. Nhưng khi họ đi ngang qua cánh cổng trắng khắc rõ dòng chữ “VILLA THU AN – PRIVATE PROPERTY”, mọi người đồng loạt khựng lại.

Má chồng mở to mắt:
“Trời ơi… Villa này… sao lại mang tên cô ta?”

Chồng tôi im bặt. Anh ấy nhìn quanh, rồi nhìn tôi đang bước ra từ trong sân với bộ váy giản dị, nụ cười bình thản.

Tôi nhẹ giọng:
“Con chỉ sợ làm mất mặt nhà mình thôi, nên không dám đi cùng. Nhưng trớ trêu thay, biển này lại là nơi con có nhà.”

Không ai nói thêm lời nào. Mặt họ tái mét, ánh mắt né tránh. Má chồng vốn kiêu ngạo giờ cúi đầu, lí nhí xin lỗi. Còn tôi, chỉ mỉm cười.

Tôi không hả hê, chỉ thấy lòng mình nhẹ nhõm. Hóa ra, đôi khi sự im lặng và thành công là câu trả lời đanh thép nhất.

Từ hôm đó, thái độ của cả nhà thay đổi hẳn. Họ nói năng nhẹ nhàng, chồng tôi cũng trở nên ân cần hơn. Nhưng trong lòng tôi, một khoảng cách vô hình đã hình thành — vết thương do tổn thương không bao giờ lành hoàn toàn, chỉ học được cách sống chung với nó.

Bởi tôi đã hiểu:
Không cần chứng minh giá trị bằng lời, chỉ cần đứng vững và tự tỏa sáng, sớm muộn ai từng khinh thường bạn cũng sẽ phải cúi đầu.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''