Bố tôi từ quê ra khám bệnh, mẹ chồng không chào đón mà còn đuổi khéo: “Ra thuê trọ mà ở”, tôi trả đòn khiến bà tái mặt…
Bố tôi từ quê ra khá/m bệ/nh, mẹ chồng không chào đón mà còn đu/ổi khéo: “Ra thuê trọ mà ở”, tôi t/rả đ/òn khiến bà t/ái mặ/t…
Tôi
là con gái tỉnh lẻ, lên Hà Nội học rồi lập gia đình. Nhà chồng ở thành
phố, điều kiện khá giả. Còn bố mẹ tôi làm nông ở quê, quanh năm vất vả,
chẳng mấy khi ra khỏi lũy tre làng. Sau ngày cưới, tôi luôn cố gắng làm
tròn bổn phận con dâu, để gia đình êm ấm. Nhưng trong lòng, vẫn có những
khoảng cách khó khỏa lấp giữa tôi và mẹ chồng.
Một hôm, bố tôi gọi điện lên:
–
Con à, dạo này bố hay đau tức ngực, bác sĩ xã bảo nên ra thành phố khám
cho kỹ. Bố không rành đường, thôi để bố ra nhà con, nhờ chồng con đưa
đi viện.
Nghe vậy, tôi vừa thương vừa lo. Bố tôi cả đời lam lũ, chưa bao giờ đi viện lớn, giờ phải lên thành phố chắc chắn sẽ bỡ ngỡ. Tôi lập tức đồng ý, dặn bố chuẩn bị đồ rồi bắt xe ra.
Chiều hôm đó, tôi hồ hởi báo với chồng và mẹ chồng:
– Mai bố con từ quê ra khám bệnh, ở nhà mình vài hôm nhé mẹ.
Tôi cứ ngỡ mẹ chồng sẽ ừ một tiếng. Nhưng bà nhíu mày, giọng lạnh tanh:
– Nhà này chật chội, không tiện đâu. Bảo ông ấy ra thuê trọ mà ở, đừng mang vào đây phiền phức.
Câu nói như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi chết lặng, tim nhói đau. Chồng tôi lúng túng, ngập ngừng định lên tiếng, nhưng ánh mắt sắc lạnh của mẹ khiến anh im bặt.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc, vừa thương bố vừa tủi thân. Suốt bao năm làm dâu, tôi chưa từng để mẹ chồng phải khó xử. Thế mà, chỉ vì bố tôi muốn ở nhờ vài hôm, bà lại nỡ nặng lời như vậy. Tôi ứa nước mắt, nhưng rồi thầm nghĩ: Bố mình cả đời vất vả, không thể để ông ra ngoài thuê trọ tội nghiệp như thế được.
Hôm
sau, tôi ra bến xe đón bố. Nhìn dáng ông gầy gò, tay xách chiếc túi vải
bạc màu, lòng tôi nghẹn lại. Tôi vừa dắt bố vào nhà, mẹ chồng đã bước
ra, gương mặt khó chịu:
– Ông để đồ ở đây à? Phòng thì chật, vợ chồng tôi còn phải đi lại. Tốt nhất ông ra ngoài thuê cho thoải mái.
Bố tôi ngẩn người, khuôn mặt khựng lại vì xấu hổ. Ông cười gượng:
– Thôi… tôi cũng tính thế, ở nhờ phiền hà lắm.
Nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Nhưng lần này, tôi không im lặng nữa. Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng, dõng dạc:
–
Mẹ à, bố con là người sinh ra nuôi nấng con, cũng là ông ngoại của
cháu. Bố đau bệnh, lên thành phố mà con không cho ở nhà thì còn nghĩa
tình gì nữa? Mẹ sợ chật ư? Vậy từ mai con với chồng con sẽ dọn ra thuê
trọ ở cùng bố. Để mẹ ở lại một mình cho rộng rãi!
Câu nói ấy như tiếng sét giữa nhà. Mẹ chồng sững lại, mặt tái đi. Bà không ngờ tôi – đứa con dâu vốn hiền lành, nhẫn nhịn – lại dám “trả đòn” như thế.
Chồng tôi cũng bàng hoàng, rồi khẽ nắm tay tôi, gật đầu:
– Anh ở cùng em. Bố vợ cũng là bố mình, sao lại để ông đi thuê trọ?
Không khí lặng đi. Bố tôi lúng túng xua tay:
– Thôi, thôi, bố không muốn vì bố mà các con cãi cọ. Bố ra ngoài cũng được.
Tôi nắm chặt tay ông, nghẹn ngào:
– Bố, con không để bố chịu thiệt. Dù có ra ngoài thuê, chúng con cũng đi cùng bố.
Mẹ chồng nhìn ba cha con tôi, ánh mắt thoáng dao động. Sau một hồi im lặng, bà quay đi, giọng dịu xuống:
– Thôi… ông cứ ở lại đây mấy hôm. Tôi lỡ lời.
Tôi nhìn bà, thấy rõ sự bối rối hiện lên. Có lẽ bà nhận ra sự quá đáng của mình, khi đặt sĩ diện và thói quen lên trên tình nghĩa.
Những ngày sau đó, tôi đưa bố đi khám, chồng tôi xin nghỉ làm vài hôm để lo thủ tục. Kết quả may mắn không quá nghiêm trọng, chỉ cần điều trị và nghỉ ngơi. Buổi tối, bố kể chuyện đồng áng cho cháu nghe, căn nhà rộn ràng tiếng cười. Thỉnh thoảng, tôi thấy mẹ chồng ngồi nghe lặng lẽ, gương mặt bớt căng thẳng hơn.
Hôm bố chuẩn bị về quê, mẹ chồng bất ngờ ra tiễn, dúi vào tay ông gói quà nhỏ:
– Tôi có chút thuốc bổ, ông mang về uống. Hôm trước tôi nóng nảy, ông đừng để bụng.
Bố tôi cười hiền, gật đầu:
– Không sao, ở tuổi chúng ta, ai cũng có lúc khó chịu. Cảm ơn bà đã cho tôi ở nhờ.
Tôi lặng người nhìn cảnh ấy, trong lòng nhẹ nhõm. Tôi hiểu, đôi khi sự cứng rắn đúng lúc lại khiến người khác nhận ra giới hạn. Nếu hôm đó tôi im lặng, chắc chắn bố tôi đã phải ra ngoài thuê trọ trong tủi thân. Nhưng nhờ sự kiên quyết, tôi đã bảo vệ được bố, đồng thời khiến mẹ chồng phải suy nghĩ lại.
Sau câu chuyện này, tôi càng thấm thía: làm dâu không phải lúc nào cũng nhẫn nhịn. Có những lúc, tình thân ruột thịt cần được đặt lên trên hết, và chính sự kiên định của mình mới giữ được sự tôn trọng trong gia đình chồng.