Vợ nhất quyết không chăm mẹ già tai biến, tôi ngậm ngùi đưa ra quyết định khó khăn, ảnh hưởng tới cả gia đình.
Tôi, Nam, năm nay 36 tuổi, đã làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty điện tử ở Hà Nội hơn mười năm. Vợ tôi, Lan, cũng là dân văn phòng năng động. Chúng tôi có hai đứa con, một trai, một gái, và sau bao năm chắt chiu, cuối cùng cũng mua được căn nhà ưng ý. Căn nhà không quá lớn, nhưng ấm cúng, đủ cho cả gia đình sinh hoạt. Đó là tổ ấm mà hai vợ chồng tôi đã mơ ước bấy lâu, là thành quả của những ngày tháng cùng nhau vượt qua khó khăn, áp lực cơm áo gạo tiền. Có những lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục, nhưng nhìn hai đứa con thơ, chúng tôi lại nắm tay nhau cố gắng.

Cuộc sống tưởng chừng như sẽ êm đềm trôi đi, thì tai họa ập đến. Cuối năm ngoái, mẹ tôi ở quê đột ngột bị tai biến, liệt nửa người. Bố tôi đã mất từ lâu, mẹ sống một mình. Tôi là con trai duy nhất, còn em gái đã đi lấy chồng xa, cả năm mới về thăm nhà một lần. Khi nghe tin, tim tôi như thắt lại. Tôi vội vàng xin nghỉ phép, bỏ dở công việc để về quê chăm sóc mẹ. Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, gương mặt gầy gò, đôi mắt vẫn mở nhưng bất động, tôi thấy lòng mình đau như cắt. Bàn tay mẹ từng vỗ về tôi những đêm mất điện, từng quạt mát cho tôi suốt những đêm hè oi ả, giờ đây yếu ớt nằm im trên ga trải giường.
Những ngày ở quê, tôi tận tay chăm sóc mẹ. Tôi lau người, thay tã, bón từng muỗng cháo, từng ngụm nước. Mẹ không nói được, chỉ nhìn tôi, và thỉnh thoảng tôi thấy một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi. Mẹ tôi vẫn nhận biết mọi thứ, tôi biết mẹ hiểu sự vất vả của tôi, và có lẽ, mẹ cũng cảm thấy mình đang là gánh nặng. Tôi không thể cứ mãi xin nghỉ việc để ở lại quê, công việc của tôi ở Hà Nội không cho phép điều đó. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định bàn với vợ, Lan, đón mẹ lên Hà Nội sống cùng. Tôi nghĩ, ở gần con cháu, có người chăm sóc, mẹ tôi sẽ mau hồi phục.
Thế nhưng, điều tôi không ngờ là Lan thẳng thừng từ chối. Cô ấy nói rằng công việc của cô ấy đang vào giai đoạn quan trọng, đang có cơ hội thăng tiến lên vị trí trưởng bộ phận. Lan không thể bỏ dở công việc để ở nhà chăm sóc mẹ chồng. Cô ấy còn nói, các con cũng đã lớn, cần có người đưa đón, học hành. Lan là một người phụ nữ thực tế, cô ấy làm việc chăm chỉ, thu nhập không thua kém gì tôi, thậm chí còn hơn. Chúng tôi mua được nhà mà không phải vay nợ nhiều cũng là nhờ cô ấy biết thu vén, tiết kiệm. Nhưng trong chuyện này, tôi cảm thấy Lan quá lý trí, quá đặt công việc lên trên gia đình.
Hai vợ chồng căng thẳng nhiều ngày.

Tôi cảm thấy bị tổn thương, thất vọng. Tôi muốn nói với Lan rằng công việc là công việc, còn gia đình là gia đình. Nhưng cô ấy lại bảo, cô ấy cũng đang gánh vác trách nhiệm gia đình, đó là công việc. Cô ấy đề xuất phương án: sẽ góp một khoản tiền để tôi thuê người chăm sóc mẹ ở quê. Còn việc đón mẹ lên, cô ấy nhất quyết không đồng ý. Tôi không muốn mọi chuyện đi quá xa, và cũng không muốn làm tổn thương Lan thêm nữa, nên đành chấp nhận. Tôi thuê một người quen ở quê đến chăm sóc mẹ những ngày trong tuần, còn cuối tuần, tôi lại về quê để chăm sóc mẹ.
Mỗi lần về quê, nhìn mẹ nằm trên giường, tôi lại thấy nước mắt mẹ chảy. Mẹ không nói được, nhưng ánh mắt của mẹ nói lên tất cả: sự biết ơn, sự áy náy. Mẹ đã từng lam lũ nuôi hai anh em tôi khôn lớn, chưa bao giờ để chúng tôi thiếu thốn. Đêm hè mất điện, mẹ ngồi quạt cho hai anh em tôi ngủ. Vậy mà bây giờ, khi mẹ cần tôi nhất, tôi lại không thể đón mẹ lên để chăm sóc. Tôi cảm thấy mình thật tệ, thật bất hiếu. Sự day dứt đó cứ lớn dần trong lòng tôi, đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa.
Sau nhiều đêm mất ngủ, tôi quyết định, bất chấp sự phản đối của Lan, tôi sẽ đón mẹ lên Hà Nội. Tôi sẽ dành một phòng trong nhà cho mẹ, thuê một người giúp việc theo giờ ban ngày, còn buổi tối, tôi sẽ là người chăm sóc mẹ. Khi tôi nói ra quyết định của mình, Lan đã vô cùng tức giận. Cô ấy nói tôi đã không tôn trọng cô ấy, đã không nghĩ cho gia đình nhỏ này. Căn nhà của chúng tôi bỗng trở thành một chiến trường. Tiếng cãi vã, tiếng thở dài, tiếng khóc của con cái cứ vang lên.
Việc có một người bệnh trong nhà khiến cuộc sống của gia đình tôi xáo trộn hoàn toàn. Tôi đi làm về đã mệt, lại phải chăm sóc mẹ. Dù có giúp việc theo giờ, nhưng những việc riêng tư như vệ sinh, tắm rửa, thay tã... đều do tôi tự tay làm. Tôi gần như kiệt sức. Sức khỏe tôi tụt dốc, đầu óc tôi lúc nào cũng căng thẳng. Tôi cáu gắt với Lan, với các con. Còn Lan, cô ấy cũng mệt mỏi, ức chế. Cô ấy cảm thấy tôi chỉ nghĩ đến mẹ mà không nghĩ đến vợ con, không nghĩ đến hạnh phúc gia đình. Cả hai vợ chồng đều mệt mỏi, đều sai, đều không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh.
Đỉnh điểm là khi tôi nhận được lá đơn ly hôn từ Lan. Trái tim tôi như vỡ vụn. Tôi thất vọng, tôi đau khổ. Tôi đã đấu tranh để đón mẹ lên, để làm tròn chữ hiếu, nhưng đổi lại là một gia đình tan vỡ. Tôi không biết mình phải làm gì, tôi phải lựa chọn giữa mẹ và vợ. Trong lúc đầu óc rối như tơ vò, mẹ tôi đã gọi tôi vào phòng. Mẹ nhìn tôi, rồi bà khóc. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc nức nở như vậy. "Con ơi, mẹ muốn về quê. Mẹ không muốn nhìn gia đình con tan vỡ vì mẹ. Mẹ không muốn các cháu của mẹ tan đàn xẻ nghé, mỗi đứa một nơi. Con đưa mẹ về quê đi, con ạ."
Mẹ nói lời xin lỗi. Những lời nói đứt quãng nhưng chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến. Mẹ yêu tôi, yêu các cháu, yêu cả Lan. Mẹ không muốn trở thành gánh nặng. Tôi nhìn mẹ, nhìn lá đơn ly hôn trên bàn, nhìn các con ngây thơ đang chơi đùa ở phòng khách. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã có một quyết định đau lòng. Tôi đưa mẹ về lại quê, tiếp tục thuê người chăm sóc như trước đây. Khi tôi đưa mẹ về, tôi thấy ánh mắt mẹ buồn, nhưng trong đó có cả sự thanh thản. Mẹ đã giải thoát cho tôi.
Sau khi đưa mẹ về quê, tôi trở về căn nhà lạnh lẽo. Lan không nói chuyện với tôi, cô ấy cũng không rút đơn ly hôn. Các con thì sợ hãi, chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cả nhà chìm trong một bầu không khí u ám. Một đêm, tôi ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn vào màn hình máy tính trống rỗng. Tôi nghĩ về mẹ, nghĩ về Lan, về các con. Tôi đã làm gì sai? Tôi có nên đánh đổi hạnh phúc của vợ con để làm tròn chữ hiếu không? Tôi không biết. Nhưng tôi biết, tôi không thể sống như thế này mãi.
Tôi đã quyết định phải nói chuyện với Lan. Tôi không muốn đánh mất cô ấy, không muốn đánh mất gia đình nhỏ này. Tối hôm đó, khi các con đã ngủ, tôi gọi Lan ra phòng khách. Cô ấy miễn cưỡng ngồi xuống, gương mặt lạnh lùng. "Anh muốn nói gì?". Giọng cô ấy khô khốc. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói: "Lan, anh xin lỗi. Anh đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà không nghĩ đến cảm xúc của em. Anh biết em đã phải chịu đựng nhiều. Anh đã không tôn trọng em, không lắng nghe em. Anh đã sai. Anh đã đặt em vào một tình thế khó xử. Anh xin lỗi."
Lan im lặng. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô ấy. Cô ấy nói: "Anh có biết em đã phải đấu tranh thế nào không? Em yêu anh, yêu các con. Em cũng muốn mẹ khỏe mạnh. Nhưng em không thể nào làm được cùng lúc quá nhiều việc. Em cũng có công việc, có ước mơ, có áp lực. Em không thể trở thành một người mẹ, một người vợ, một người con dâu hoàn hảo cùng một lúc được. Em đã cảm thấy mình như một người mẹ tồi, một người vợ tồi khi không thể lo cho cả gia đình. Em mệt mỏi lắm rồi."
Chúng tôi đã nói chuyện với nhau suốt cả đêm. Chúng tôi đã trải lòng, đã chia sẻ những nỗi đau, những áp lực, những nỗi sợ hãi mà chúng tôi đã giấu kín bấy lâu. Chúng tôi nhận ra rằng, chúng tôi đã yêu nhau, đã cố gắng vì gia đình này. Chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn, chỉ vì một biến cố, mà lại suýt nữa đánh mất tất cả. Cuối cùng, Lan rút lại đơn ly hôn. Cô ấy nói, cô ấy muốn cùng tôi xây dựng lại gia đình. Chúng tôi đã đưa ra một quyết định. Chúng tôi sẽ cùng nhau thuê một căn nhà nhỏ ở quê, gần nhà mẹ, và thuê một người giúp việc toàn thời gian. Cuối tuần, tôi sẽ đưa cả gia đình về quê để ở cùng mẹ, để các con được gần bà.
Hạnh phúc không phải là một điều gì đó to lớn, mà là sự thấu hiểu, sự sẻ chia, và sự chấp nhận. Chúng tôi đã học được bài học đắt giá đó. Cuối tuần đầu tiên sau khi chúng tôi quay lại quê, mẹ tôi đã rất vui. Bà nhìn các cháu nô đùa, gương mặt bà rạng rỡ. Tôi nhìn Lan, nhìn các con, nhìn mẹ, lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm đến lạ. Có lẽ, con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng tôi tin, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau, cùng nhau vượt qua, mọi chuyện rồi sẽ ổn.