Tôi phải lòng em trai chồng vì em là bác sĩ, có sự nghiệp hơn hẳn chồng tôi, mỗi lần đau bệnh tôi hay gọi em đến nhà khám cho, cho đến 1 hôm đang khám thì em..

 

Tôi phải lòng em trai chồng vì em là bác sĩ, có sự nghiệp hơn hẳn chồng tôi, mỗi lần đ/au b/ệnh tôi hay gọi em đến nhà kh/ám cho, cho đến 1 hôm đang kh/ám thì em..




Tôi năm nay 35 tuổi, lấy chồng từ năm 25 – một người đàn ông hiền lành, làm kỹ sư xây dựng. Cuộc sống không giàu có, nhưng cũng chẳng đến mức khổ. Chỉ là… sau 10 năm chung sống, tôi thấy mình như đang sống với một người bạn cùng phòng – không cảm xúc, không lãng mạn, không quan tâm.

Chồng tôi ít nói, lạnh nhạt, đi làm cả ngày, tối về ôm điện thoại rồi ngủ sớm. Tôi từng cố gắng kéo anh ra khỏi vỏ ốc, nhưng rồi cũng mệt mỏi mà buông.

Rồi – em trai chồng – từ nước ngoài trở về sau khi học và làm bác sĩ nội trú 7 năm tại Singapore.
Tuấn – người đàn ông 30 tuổi, trẻ, có ngoại hình sáng, thông minh và cực kỳ tinh tế. Ngay cả mẹ chồng tôi cũng luôn miệng nói:

“Giá mà con dâu nào lấy được thằng Tuấn thì sướng cả đời…”

Tôi chỉ cười, nhưng lòng lại thấy nhói. Chồng tôi cũng từng từng là một người có chí như Tuấn. Nhưng năm tháng làm mòn anh ấy, còn Tuấn thì như ánh sáng bước vào căn nhà ảm đạm của tôi.

Từ ngày Tuấn về, tôi thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt, đau dạ dày… đủ loại bệnh. Một phần do sức khỏe thật, nhưng cũng… một phần tôi lấy cớ để gọi Tuấn đến khám.

Mỗi lần anh đến, mang theo túi y tế, nhẹ nhàng hỏi han, đặt tay lên trán đo nhiệt độ, tôi thấy tim mình đập loạn nhịp. Tôi biết điều đó là sai. Nhưng tôi không ngăn nổi cảm xúc của mình.

Rồi một hôm, trời mưa rất to. Tôi gọi Tuấn đến vì đau bụng dữ dội. Anh đến giữa cơn mưa, người ướt sũng, lo lắng chạy vào nhà.

Tôi ngồi co ro trên ghế, ôm bụng. Tuấn ngồi xuống trước mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay tôi bắt mạch, rồi cầm lấy tay tôi – lâu hơn bình thường.

Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – rất khác hôm nay. Không còn là ánh nhìn của một người bác sĩ, mà là của một người đàn ông đang giằng xé điều gì đó trong lòng.

Em không nói gì. Nhưng không buông tay tôi.

Tôi thở dốc, tim đập thình thịch, cả người như có luồng điện chạy qua. Tôi rụt tay lại, lùi ra xa.
– Em… đừng như vậy…

Tuấn đứng dậy, nhìn tôi rất lâu rồi nói:
– Chị không hạnh phúc, em biết. Nhưng nếu tiếp tục thế này, cả hai ta đều sẽ sai…

Em ấy bước ra khỏi nhà, để lại tôi với cơn giông trong lòng còn lớn hơn cả trận mưa ngoài kia.

Từ hôm đó, Tuấn không đến nữa. Tôi tự nhủ mình phải quên đi. Nhưng trái tim tôi… đã có một vết cắt khó lành.

“Em trai chồng” – chỉ hai chữ đó thôi, mà khiến tôi sống mãi trong day dứt, cắn rứt, và một nỗi nhớ… không tên.


Liệu tôi sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân nhạt nhòa? Hay sẽ dấn thân vào một mối tình tội lỗi? Tôi không biết. Chỉ biết, từ ngày ấy… tôi không còn là tôi nữa.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''