Bà mẹ già bị con dâu đ/uổi khỏi bếp, một tuần sau cả nhà ch/ết lặng trước tin tức bất ngờ...
Bà Sáu, mái tóc bạc phơ như cước, lưng còng xuống vì gánh nặng thời gian và cuộc đời, đang ngồi lặng lẽ trên chiếc giường tre ọp ẹp kê trong gian bếp chật chội. Hương khói từ nồi cá kho cháy cạnh, tiếng dao thớt lạch cạch của con dâu đang chuẩn bị bữa tối, và tiếng cười nói ồn ào của vợ chồng con trai vọng ra từ phòng khách, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên bức tranh quen thuộc của căn nhà tổ đã bao đời. Bà đã sống ở đây gần trọn cuộc đời mình, chứng kiến bao thế hệ lớn lên, trưởng thành.
Giờ đây, ở cái tuổi gần tám mươi, bà sống cùng vợ chồng con trai cả, Hải và Lan, cùng hai đứa cháu nội.
Từ
ngày về ở với con trai, cuộc sống của bà Sáu không còn như xưa. Con
trai bà, Hải, vốn là người hiền lành, nhưng lại quá nhu nhược, luôn nghe
lời vợ. Lan, cô con dâu, là người phụ nữ sắc sảo, tháo vát, nhưng lại
có phần thực dụng và thiếu sự tinh tế, thấu hiểu. Bà Sáu không bao giờ
phàn nàn. Bà nghĩ, con cái có hiếu, có chỗ nương tựa tuổi già là may mắn
rồi. Bà tự nhủ mình phải sống thật giản dị, không gây phiền hà cho con
cháu.
Gian
bếp là nơi bà gắn bó nhất. Chiếc giường tre ọp ẹp, nơi bà tựa lưng mỗi
chiều, nơi bà chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài. Nó là người bạn thân
thiết, là nơi duy nhất bà cảm thấy có chút riêng tư trong căn nhà luôn
ồn ào.
Một buổi sáng nọ, khi bà Sáu đang ngồi phơi nắng, Lan bước vào bếp, nhìn chiếc giường tre với vẻ khó chịu.
“Mẹ
ơi, cái giường này để ở đây chật chội quá. Bếp núc nhìn không được gọn
gàng. Với lại, con thấy nó cũng cũ rồi, mình dẹp đi cho rộng bếp ạ.” Lan
nói, giọng cô ta không hẳn là hỏi ý kiến, mà là thông báo.
Bà Sáu
khựng lại. Bàn tay gầy guộc đang cầm tách trà bỗng run lên nhẹ nhẹ. Bà
nhìn Lan, ánh mắt ngập ngừng, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại nuốt
ngược vào trong.
“Ừ, con thấy sao tiện thì làm.” – Bà đáp, giọng nhẹ hẫng như gió thoảng.
Chiều hôm ấy, chiếc giường tre bị dọn ra ngoài hiên. Một góc bếp từng ấm cúng, giờ trở nên lạnh lẽo lạ thường. Bà Sáu chuyển ra nằm tạm ở gian nhà kho nhỏ cạnh bếp, nơi chất đầy những thùng đồ cũ, mạng nhện giăng đầy trên trần.
Bà không than trách, chỉ lặng lẽ. Mỗi bữa cơm, bà vẫn cặm cụi nấu nướng, rồi rút lui sớm về góc nhỏ của mình, nhường bàn ăn cho con cháu. Hải – con trai bà – đôi lần liếc nhìn, ánh mắt xót xa, nhưng rồi lại quay đi khi thấy cái nhíu mày của vợ.
Một tuần sau, vào sáng sớm chủ nhật, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập.
Lan ra mở cửa, thấy một người đàn ông mặc vest đen, đeo kính lịch sự, tay cầm chiếc cặp da:
“Xin lỗi, tôi là luật sư của ông Phan Văn Đạt – anh trai ruột bà Sáu.”
Lan sững lại: “Anh trai ruột? Nhưng… mẹ tôi nói ông ấy đã mất từ lâu rồi mà…”
Luật sư nhẹ giọng:
“Ông
ấy mất tuần trước tại Úc. Trước khi qua đời, ông ấy để lại một bản di
chúc. Theo đó, toàn bộ tài sản gồm ba căn nhà và một trang trại lớn, trị
giá khoảng 70 tỷ đồng, được để lại cho em gái ruột là bà Sáu.”
Không khí như đông cứng. Hải đánh rơi cả ly cà phê trên tay. Hai đứa cháu ngơ ngác. Lan há hốc miệng, mặt cắt không còn giọt máu.
Luật sư nói tiếp:
“Chúng
tôi đã liên lạc với bà Sáu qua đường bưu điện, nhưng không thấy phản
hồi. Khi tìm hiểu thêm, chúng tôi được biết bà hiện sống ở địa chỉ này,
trong tình trạng… không mấy được chăm sóc.”
Ánh mắt người luật sư dừng lại trên khuôn mặt bối rối của cả gia đình.
Chiều hôm đó, cả nhà lặng lẽ bước vào gian kho – nơi bà Sáu đang ngồi đan áo len cho cháu nội.
Lan nói khẽ:
“Mẹ… con xin lỗi về chuyện cái giường. Hay mẹ vào nhà nằm lại đi, để con dọn dẹp lại chỗ đó cho mẹ.”
Bà Sáu ngước lên, ánh mắt trầm tĩnh mà sâu thẳm. Bà không hỏi chuyện tài sản, cũng không nhắc đến lời xin lỗi. Chỉ có một câu nhẹ tênh:
“Nhà không cần rộng, chỉ cần có chỗ cho nhau…”
Câu chuyện về người mẹ già bị đẩy ra khỏi bếp, rồi bất ngờ trở thành người thừa kế khối tài sản khổng lồ lan truyền nhanh chóng. Nhưng bà Sáu không quan tâm. Điều bà cần không phải là tiền, mà là một chỗ nhỏ trong trái tim con cháu – nơi mà bà đã từng tưởng mình không còn thuộc về.
