Tôi là Như, 32 tuổi, lấy chồng được 4 năm. Từ ngày cưới, tôi và chồng vẫn sống chung với mẹ chồng – một người phụ nữ ngoài 60 tuổi, nghiêm khắc và tiết kiệm đến mức cực đoan. Dù lương chồng chỉ ở mức trung bình, tôi vẫn cố gắng cày cuốc thêm ngoài giờ, làm online buổi tối để dành dụm được chút vốn riêng. Nhưng vì không tin tưởng gửi ngân hàng – từng bị lừa một lần – tôi chọn cách đưa mẹ chồng giữ hộ. Vừa tiện, vừa an tâm. Cứ mỗi tháng, tôi dúi vào tay bà vài triệu, tổng cộng sau 3 năm là hơn 200 triệu đồng. Mỗi lần đưa, tôi đều có ghi sổ, ký nhận cẩn thận, thậm chí có lần còn quay clip để “chống quên”.
Tôi nói với mẹ chồng:
– Mẹ giữ hộ con, để khi nào vợ chồng con ra riêng thì lấy ra sửa nhà hoặc kinh doanh.
Bà gật đầu tỉnh bơ:
– Ừ, tiền của con thì mẹ giữ giùm thôi, lúc nào cần thì bảo.
Đùng một cái, tháng trước chồng tôi bị tai nạn xe, cần mổ gấp. Chi phí gần trăm triệu. Tôi chạy vạy khắp nơi vẫn không đủ nên mới về nói với mẹ chồng:
– Mẹ cho con xin lại số tiền con đã gửi mẹ giữ mấy năm qua nhé, giờ chồng con cần gấp lắm…
Bà đang thái rau trong bếp, không ngước lên, chỉ lạnh lùng phán đúng một câu:
– Tiền nào? Con là dâu, tiền đưa mẹ thì coi như tiền hiếu thảo, làm gì có chuyện đòi lại?
Tôi chết lặng.
– Mẹ… mẹ nói sao cơ? Con có sổ ghi rõ mà… mẹ còn ký tên vào…!
Bà đặt dao xuống, quay lại nhìn tôi đầy thản nhiên:
– Thì mẹ ký cho con yên tâm thôi, chứ mẹ già rồi, giữ hộ ai làm gì. Con dâu mà còn tính toán với mẹ chồng à?
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi không ngờ sau bao năm nhẫn nhịn, tiết kiệm từng đồng, giờ lại nhận lấy câu trả lời “xanh rờn” như thế. Không còn nước mắt, chỉ còn nỗi cay đắng tột cùng.
Hôm ấy, tôi lặng lẽ quay về bệnh viện, nhìn chồng nằm mê man, tôi biết mình không thể trông cậy vào ai khác nữa… và càng không thể sống tiếp dưới một mái nhà như vậy.
Tối hôm đó, tôi thức trắng đêm. Bao uất ức dồn nén suốt mấy năm qua như chực bùng nổ. Tôi không khóc nữa. Khóc để làm gì khi người mình gọi là “mẹ” lại có thể trở mặt nhanh như vậy?
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, chụp lại toàn bộ sổ ghi tiền và đoạn clip từng quay khi bà cầm tiền rồi ký nhận. Tôi không muốn làm lớn chuyện – nhưng nếu bà đã phũ, tôi cũng không thể yếu đuối thêm nữa.
Tôi hẹn bà ra nói chuyện rõ ràng:
–
Mẹ, con không muốn kiện cáo hay làm ầm lên. Nhưng nếu mẹ vẫn khăng
khăng không trả tiền, thì con sẽ mang bằng chứng này ra Ủy ban, hoặc
công an giải quyết. Đây không còn là chuyện trong nhà nữa, mà là hành vi
chiếm đoạt tài sản.
Mắt bà trợn tròn:
– Mày… mày dám làm thế à? Tao là mẹ chồng mày đấy!
–
Dạ, mẹ là mẹ chồng. Nhưng tiền đó là công sức, là mồ hôi nước mắt của
con. Mẹ thử nghĩ, nếu con là người ngoài, không phải con dâu mẹ, mẹ có
dám làm vậy không?
Bà im lặng. Lần đầu tiên tôi thấy bà bối rối.
Tôi tiếp lời:
–
Con không muốn làm to. Nhưng con sẽ không nhẫn nhịn nữa. Nếu hôm nay
con lùi một bước, cả đời sau con phải cúi đầu sống. Con không cam lòng.
Một tuần sau, bà gọi tôi xuống bếp, đặt lên bàn một cuốn sổ tiết kiệm mang tên bà, trong đó có hơn 150 triệu.
– Đây là những gì còn lại. Mẹ… xin lỗi. Mẹ cứ nghĩ con gửi vì tin mẹ tuyệt đối, chứ không nghĩ sẽ đến ngày con cần lại như vậy…
Tôi cầm quyển sổ, không nói gì. Lòng vừa nhẹ nhõm vừa lạnh lẽo.
Mấy ngày sau, chồng tôi tỉnh lại. Tôi kể hết. Anh không trách tôi, chỉ thở dài và nói:
– Có lẽ đã đến lúc mình nên ra riêng, em nhỉ?
Tôi gật đầu. Từ hôm đó, tôi không còn là nàng dâu ngoan ngoãn của ngày xưa nữa. Tôi học cách mạnh mẽ, biết bảo vệ những gì thuộc về mình. Vì trên đời, có những người… không đáng để mình hi sinh vô điều kiện – dù họ có mang danh là “người thân”.