Gõ cửa phòng trọ, chồng thấy vợ đang ở cùng người đàn ông lạ, bất ngờ anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Mặc quần áo rồi về đi em"...
Gõ cửa phòng trọ, chồng thấy vợ đang ở cùng người đàn ông lạ, bất ngờ anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Mặc quần áo rồi về đi em"...
Hạnh ngồi co ro trên chiếc giường nhỏ trong phòng trọ tồi tàn của Khải. Ánh đèn vàng mờ mờ khiến không khí càng thêm ngột ngạt. Khải đang ngồi dựa lưng vào tường, tay cầm điện thoại, còn cô thì cúi gằm mặt, tấm chăn mỏng kéo cao đến ngực, nước mắt lặng lẽ rơi.
Cuộc hôn nhân 6 năm với Minh đã khiến Hạnh mệt mỏi. Minh là người đàn ông hiền lành, ít nói, có trách nhiệm nhưng vô tâm. Anh không bao giờ hỏi cô hôm nay thế nào, cũng chẳng để ý bữa cơm cô nấu đã nguội ngắt. Cô sống như cái bóng, đi làm rồi về nhà lặng lẽ, chờ đợi sự quan tâm mà mãi không đến.
Rồi Khải xuất hiện. Khải là đồng nghiệp cũ, biết nói lời ngọt ngào, biết cách lắng nghe. Những tin nhắn quan tâm, những buổi cà phê muộn khiến trái tim khô héo của cô mềm lại. Và tối nay, sau bao lần đấu tranh, cô đã theo Khải về phòng trọ. Họ không làm gì quá giới hạn, chỉ ngồi đó, cô khóc, còn Khải thì vuốt lưng an ủi. Nhưng chính giây phút ấy cũng đủ để cuộc đời cô rẽ sang hướng khác.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, mạnh mẽ nhưng bình tĩnh. Cả hai giật mình. Khải đứng dậy ra mở cửa. Hạnh ngẩng lên, tim cô như vỡ ra khi thấy Minh đứng đó. Anh mặc sơ mi trắng, quần âu đen, gương mặt bình thản nhưng đôi mắt đỏ ngầu.
– Tôi đưa vợ tôi về. – Anh nói, giọng điệu trầm khàn nhưng không giấu nổi mệt mỏi.
Khải lúng túng, định giải thích nhưng Minh chỉ giơ tay ngăn lại, ánh mắt anh dừng trên người vợ. Anh bước vào, nhìn cô – mái tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác. Anh cởi áo vest, khoác lên vai cô, giọng anh vẫn nhẹ nhàng:
– Mặc quần áo rồi về đi em.
Chỉ một câu ấy thôi, Hạnh òa khóc. Cô run rẩy, kéo áo mặc vội. Minh quay sang Khải, khẽ gật đầu:
– Cảm ơn cậu đã để cô ấy ở đây. Nhưng cô ấy vẫn là vợ tôi.
Anh nắm tay vợ, dìu cô ra xe. Suốt quãng đường về, không ai nói với ai một lời. Mưa lất phất rơi, bầu trời xám xịt. Hạnh liếc sang chồng, thấy bàn tay anh siết vô lăng đến trắng bệch. Nước mắt cô lại rơi, ướt đẫm gò má.
Về đến nhà, Minh bước vào trước. Hạnh lẽo đẽo theo sau, tim đập loạn. Cô sợ, sợ anh sẽ mắng, sẽ nổi điên, sẽ tát cô như trong những bộ phim. Nhưng không. Anh chỉ im lặng. Anh vào phòng ngủ, mở ngăn tủ, lôi ra một tập hồ sơ. Đặt mạnh lên bàn, anh đẩy về phía cô.
– Ký đi.
Hạnh run rẩy nhìn. Đó là đơn ly hôn. Mắt cô nhòe đi, giọng lạc hẳn:
– Anh… anh không nghe em giải thích sao? Em… em không làm gì có lỗi với anh cả… Em chỉ mệt mỏi… Em chỉ thấy cô đơn…
Minh ngẩng lên nhìn vợ, đôi mắt đầy tơ máu nhưng không có lửa giận, chỉ có sự tuyệt vọng đến tê tái:
– Anh biết. Nhưng em không còn cần anh nữa. Anh cũng mệt rồi, Hạnh ạ.
Cô bật khóc, nước mắt giàn giụa:
– Em xin lỗi… Em thật sự xin lỗi… Đừng bỏ em, được không?
Minh nhắm mắt lại, ngăn giọt nước mắt sắp trào. Anh đứng dậy, kéo vali quần áo của mình ra cửa. Trước khi bước đi, anh quay lại, giọng khàn đặc nhưng vẫn nhẹ nhàng:
– Giữ gìn sức khỏe. Đừng tin bất kỳ người đàn ông nào quá nhiều nữa. Kể cả anh.
Cánh cửa khép lại. Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc. Hạnh quỳ sụp xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở. Câu nói “Mặc quần áo rồi về đi em” vang lên trong đầu cô, lạnh lẽo, xót xa, và ám ảnh cả quãng đời còn lại.