Mẹ chồng rủ bạn đi ăn rồi gọi con dâu tới thanh toán – ai ngờ con dâu cao tay khiến bà tẽn tò
Hôm ấy là một buổi trưa oi ả. Linh đang làm việc ở công ty thì nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng. Giọng bà ngọt như mật:
– Linh à, con đang làm gì đấy? Trưa nay con bận không?
Linh nhìn đống hồ sơ trên bàn, thở dài:
– Dạ, con đang làm ở công ty. Có việc gì không mẹ?
– Mẹ đang đi ăn với mấy cô bạn ở nhà hàng gần công ty con nè. Con ghé qua chút đi, mẹ có chuyện muốn nhờ.
Nghe giọng mẹ chồng, Linh đoán ngay có chuyện chẳng lành. Nhưng cô vẫn lễ phép dạ vâng. Khoảng 15 phút sau, Linh có mặt tại nhà hàng. Bà ngồi cùng ba người bạn, toàn những bà sang trọng, ăn mặc đẹp đẽ, cười nói rôm rả. Trên bàn toàn món đắt tiền: tôm hùm, cua hoàng đế, rượu vang, bánh ngọt Pháp.
Thấy Linh tới, mẹ chồng nở nụ cười tươi rói:
– Ôi, con tới rồi à? Ngồi xuống đây uống nước.
Một bà bạn của mẹ chồng hỏi:
– Đây là con dâu út của bà đấy à? Xinh quá!
Mẹ chồng gật đầu, vênh mặt tự hào:
– Ừ, con dâu tôi đó. Nó ngoan lắm, làm giám sát ở công ty, lương cũng khá.
Linh ngồi mà trong lòng chộn rộn. Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ mang hóa đơn tới. Mẹ chồng cầm lên, thở dài rồi bĩu môi:
– Ôi trời, mẹ lại quên mang ví rồi. Già rồi, lẩm cẩm quá. Linh, con thanh toán giúp mẹ trước nhé. Tối mẹ đưa lại.
Ba người bạn của bà nhìn Linh, nở nụ cười ái ngại. Hóa đơn gần bốn triệu. Linh cắn môi. Tháng này vợ chồng cô mới đóng tiền học cho con, đang thắt chặt chi tiêu. Nhưng nếu từ chối, chẳng khác nào làm mẹ chồng mất mặt trước bạn bè.
Linh đứng dậy, khẽ nói:
– Dạ, mẹ chờ con chút.
Cô bước ra ngoài gọi điện. Mấy phút sau, cô quay lại, trên tay cầm điện thoại, cười nhẹ:
– Mẹ ơi, con mới gọi anh Quân rồi. Anh ấy bảo mẹ cứ chờ 10 phút, anh ấy qua ngay thanh toán. Tại con cũng không đủ tiền mặt, mà thẻ thì đang bị khóa.
Nói
xong, Linh cúi chào các bà rồi đi nhanh ra cửa. Cô biết chồng mình đang
họp, chắc chắn không tới kịp. Nhưng Linh cũng chẳng lo, vì mẹ chồng sợ
mất mặt sẽ tự tìm cách.
Quả nhiên, chưa đến 3 phút sau, mẹ chồng chạy theo Linh, kéo tay cô lại, mặt đỏ bừng:
– Thôi, thôi… con quay lại đi, mẹ tìm thấy ví rồi. Hồi nãy chắc mẹ để trong ngăn phụ nên không thấy.
Linh giả vờ ngạc nhiên:
– Ồ, thế ạ? May quá mẹ.
Bà lúng túng quay vào. Linh theo sau. Bà thanh toán xong thì giọng đã bớt tươi:
– Con về làm việc đi, mẹ cũng về luôn.
Trên đường về, bà ngồi sau xe, im lặng suốt. Đến gần nhà, bà mới khẽ nói:
– Con đừng kể chuyện này với anh Quân nhé, kẻo nó lại trách mẹ.
Linh cười:
– Dạ, con không kể đâu.
Tối hôm đó, khi chồng về, Linh chỉ cười, không nói gì. Cô biết, từ nay mẹ chồng sẽ không còn gọi cô tới để “trả hộ” những bữa ăn sang chảnh nữa. Cô cũng chẳng lấy đó làm tự đắc, chỉ thấy nhẹ nhõm. Trong lòng cô thầm nghĩ: Đôi khi, làm dâu không phải lúc nào cũng cúi đầu nhẫn nhịn, mà phải biết cách khéo léo để người ta nể mình.
Sau bữa đó, mẹ chồng vẫn hay rủ bạn bè đi ăn, nhưng bà không còn gọi Linh tới nữa. Ngược lại, mỗi lần gặp con dâu, bà vẫn cười vui vẻ, nhưng giọng nói đã bớt phần kênh kiệu. Linh cũng không trách bà, vì cô hiểu, ai cũng có lòng tự trọng, chỉ cần biết cách nhắc nhở nhẹ nhàng, mọi chuyện rồi sẽ yên.
Đêm ấy, Linh nằm bên con, vỗ về con ngủ. Cô thấy lòng mình an yên, vì biết mình đã đủ trưởng thành, đủ bản lĩnh để dung hòa mối quan hệ trong gia đình chồng, mà vẫn giữ được sự tôn nghiêm của bản thân.