Tôi cắn răng lấy chồng Trung Quốc để trả hết nợ cho bố, cho em trai tiền cưới vợ, nuôi cả nhà suốt 10 năm. nào ngày về quê, tôi thấy di ảnh mình trên bàn th/ờ, tôi lật mặt cho cả nhà 1 vố nhớ đời...

 

Tôi cắn răng lấy chồng Trung Quốc để trả hết nợ cho bố, cho em trai tiền cưới vợ, nuôi cả nhà suốt 10 năm. nào ngày về quê, tôi thấy di ảnh mình trên bàn th/ờ, tôi lật mặt cho cả nhà 1 vố nhớ đời...


 Tôi là người chết sống quay về.

Không phải vì tôi suýt chết, mà vì cả nhà tôi – đã “chôn sống” tôi từ lâu.

10 năm trước, nhà tôi vỡ nợ. Mẹ nằm viện. Bố ngập trong khoản nợ lãi cắt cổ. Thằng em tôi bỏ học giữa chừng, mơ lấy vợ nhưng trong túi không nổi 100 nghìn.

Cả làng xì xào:

“Có mỗi con gái, mà cũng không biết ‘hi sinh’ cho nhà…”

Và rồi, bố tôi nói một câu tôi không bao giờ quên:

“Con đi lấy chồng bên kia đi. Người ta hứa lo hết nợ, còn gửi tiền về đều đặn. Làm phận gái, gồng gánh được thì gánh đi!”

Tôi cắn răng ký giấy, sang Trung Quốc làm vợ cho một người đàn ông chưa từng gặp. Không cưới hỏi, không váy trắng. Chỉ có một tờ giấy bảo lãnh, vài tấm hình mờ, và cái giá 100 triệu để “mua về làm dâu”.

10 năm sống bên kia.
Tôi làm việc quần quật. Dù là dâu xứ người, tôi không để chồng khinh, không để ai phải thương hại.
Mỗi tháng gửi tiền về, bố tôi nhận.
Em tôi cưới vợ, tôi trả.
Cả nhà xây lại được mái ngói mới, tôi đứng tên chuyển khoản.

Nhưng rồi… tôi quyết định về quê một chuyến, không báo trước. Tôi chỉ muốn ôm mẹ một cái, xem em mình ra sao.

Và… tôi đứng chôn chân giữa sân khi nhìn thấy di ảnh mình – đang đặt trên bàn thờ. Khói hương nghi ngút. Hoa cúc vàng. Đèn đỏ chập chờn.

Tôi – đã chết trong mắt họ từ lâu rồi.

Tôi bước vào. Cả nhà chết lặng. Bố tôi ngã lùi lại, mẹ cứng người, em trai thì buột miệng:

“Chị… chị về làm gì?”

Tôi gằn giọng:

“Về xem thử nhà này chôn tôi kỹ chưa. Hay vẫn còn sống mà bị coi như đồ bỏ?”

Mẹ tôi lắp bắp:

“Tại con không liên lạc… Chúng ta tưởng con mất rồi… Giấy báo bên kia gửi về…”

“Thế tiền tôi gửi về hàng tháng là ai cầm? Người chết gửi tiền à?”

Không ai trả lời.

Tôi mở túi, lôi ra sổ tiết kiệm đứng tên tôi – số tiền tôi để dành suốt 10 năm, vì không dám tiêu.
Rồi rút tờ giấy khai tử mà họ tự ký khống, gửi sang bên kia để làm thủ tục cắt liên lạc – xóa luôn trách nhiệm.

“Các người không chỉ bán tôi. Các người giết tôi lần thứ hai bằng chính sự vô ơn. Nhưng tôi chưa chết. Và từ giờ – không còn là con, là chị, là đứa gánh gồng cho cái nhà này nữa!”

Tôi quay lưng bỏ đi.
Cả nhà đứng đó – mặt trắng bệch, không dám gọi.

Sau 1 tuần, người làng xì xào:

“Con Linh về rồi đấy… Nó mua đất ngay sát chợ. Mở quán ăn. Giỏi thật!”

Không ai còn thấy tôi gửi tiền nữa.
Và không ai thấy tôi quay lại căn nhà cũ – nơi từng có một “người chết” bị chính máu mủ ruồng bỏ.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...