G;óa chồng 10 năm thì ngã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t/uổi, tôi 60 mà như sống lại thời còn son. Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 100 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi…
G;óa chồng 10 năm thì ngã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t/uổi, tôi 60 mà như sống lại thời còn son. Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 100 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi…
Tôi
tên Mai, năm nay 60 tuổi. Cái tuổi mà người ta thường nghĩ đã gần đất
xa trời, chỉ còn sống vì con cháu. Vậy mà tôi – một người đàn bà góa
chồng suốt mười năm trời, những tưởng trái tim đã nguội lạnh, lại một
lần nữa biết thế nào là rung động, là si mê, là hi vọng, để rồi cuối
cùng, tất cả vỡ vụn như cơn ác mộng không lối thoát.
Chồng tôi mất vì bạo bệnh năm tôi 50 tuổi. Thời gian đó, tôi như hóa đá. Chúng tôi không có con, chỉ có nhau. Khi anh ra đi, tôi sống lặng lẽ trong căn nhà rộng thênh thang, ngày ngày bán hoa tại chợ đầu mối để giết thời gian, để không nghĩ ngợi nhiều. Tôi cũng may mắn được chồng để lại cho một khoản kha khá: hơn 100 cây vàng, gửi tiết kiệm phòng thân.
Mười
năm qua đi, tôi cứ như một bóng ma vật vờ giữa cuộc đời. Bạn bè cùng
lứa mỗi người một cảnh, ít người còn sống chung với chồng, cũng có người
như tôi, lẻ loi. Họ rủ rê tôi đi du lịch, đi tập yoga, thiền định…
nhưng tôi chẳng thiết tha. Tôi nghĩ cuộc đời mình đã xong, trái tim đã
chai sạn rồi.
Cho đến một ngày, tôi gặp Hưng.
Hưng là cháu trai của bà Tư – người bán trái cây ngay cạnh sạp hoa của tôi. Một lần đến phụ bà Tư bưng bê hàng, Hưng cười với tôi – nụ cười sáng bừng như ánh nắng. Tôi nghe tim mình đập mạnh, cảm giác tưởng chừng chỉ có ở tuổi mười tám, đôi mươi. Tôi hoảng sợ với chính mình. Một thằng bé đáng tuổi cháu mình, sao tôi có thể…?
Nhưng Hưng không để tôi yên. Cậu ấy chủ động nói chuyện, hỏi han, thỉnh thoảng còn mang cho tôi ly nước mía, cái bánh bò. Những cử chỉ nhỏ ấy, với một người phụ nữ cô đơn như tôi, quý giá biết bao.
Rồi một chiều mưa, khi cả chợ tắt điện vì cúp điện, Hưng chạy đến sạp tôi, nắm lấy tay tôi, thì thầm:
Cô Mai, cô đẹp lắm. Đừng tự ti vì tuổi tác. Con thương cô thật lòng.
Tôi nghẹn họng. Tôi bật khóc. Bao nhiêu năm gồng mình mạnh mẽ, tôi òa khóc như một đứa trẻ. Hưng ôm lấy tôi, che chở.
Từ
hôm đó, chúng tôi bắt đầu mối quan hệ âm thầm. Tôi giấu bạn bè, giấu cả
bà Tư. Bởi tôi biết, nếu ai biết chuyện này, tôi sẽ bị cười vào mặt.
Người ta sẽ bảo tôi dại dột, già rồi còn ham hố.
Nhưng yêu mà, làm sao lý trí thắng nổi con tim?
Bên Hưng, tôi như sống lại thời thanh xuân. Tôi bắt đầu trang điểm, mặc váy, để tóc dài. Tôi cười nhiều hơn, vui vẻ hơn. Những vết chân chim nơi khóe mắt dường như cũng mờ đi.
Ba tháng sau, Hưng ngỏ ý muốn cưới tôi. Cậu nói muốn tôi danh chính ngôn thuận là vợ, không phải vụng trộm, giấu giếm nữa. Tôi bối rối, hạnh phúc xen lẫn lo lắng. Nhưng rồi, yêu làm mờ mắt, tôi đồng ý.
Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, Hưng đến nhà tôi, vẻ mặt buồn bã. Cậu ngập ngừng mãi mới nói:
xe. Làm ăn ổn định rồi, con cưới cô đàng hoàng. Con cần khoảng 100 cây vàng. Sau này con trả cô hết, con thề!
Tôi chết lặng. Một số tiền quá lớn. Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Hưng, nghe giọng nói run rẩy của cậu, tôi mềm lòng.
Đêm đó, tôi thức trắng. Tôi nhớ lại những ngày Hưng chăm sóc tôi khi tôi cảm cúm, những cái ôm ấm áp, những cái hôn nhẹ trên trán. Một người thật lòng yêu mình, đâu thể nghi ngờ?
Sáng hôm sau, tôi vào ngân hàng rút tiền, đổi vàng. Tôi đưa Hưng toàn bộ số vàng tích cóp bấy lâu – gia tài duy nhất của đời tôi.
Hưng ôm tôi thật chặt, cảm động rưng rưng:
Cô yên tâm, vài tháng thôi, con sẽ trả lại. Cưới cô về, con sẽ chăm sóc cô suốt đời!
Tôi tin. Tôi ngây thơ tin tất cả.
Hôm đó, Hưng ra đi, nói sẽ về nhà thu xếp, chuẩn bị mọi thứ. Nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày… tôi không thấy cậu ấy quay lại.
Tôi gọi điện, máy báo không liên lạc được. Tôi chạy ra chợ tìm bà Tư – bà ngơ ngác bảo Hưng đã về quê rồi, từ sáng sớm hôm trước. Tôi xin địa chỉ quê nhà Hưng, vội vàng bắt xe đi.
Tới nơi, một vùng quê nghèo nàn, tôi tìm tới căn nhà bà Tư từng nhắc. Một người phụ nữ già nua ra mở cửa, nhìn tôi xa lạ. Khi tôi hỏi về Hưng, bà lắc đầu:
Ở đây không ai tên Hưng. Cô nhầm rồi.
Tôi rụng rời. Tôi đi khắp xóm, hỏi thăm, không ai biết Hưng là ai. Cái tên, cái quê quán, tất cả chỉ là dối trá.
Tôi gọi bà Tư, thì số bà cũng không còn liên lạc được.
Tôi như người mất hồn lếch thếch quay về thành phố.
Về tới căn nhà quen thuộc, tôi ngồi sụp xuống nền gạch lạnh toát. Tôi đã mất tất cả. Tình yêu, niềm tin và cả tài sản.
Một tháng sau, tôi tìm đến công an, trình báo. Nhưng mọi dấu vết về Hưng đã bị xóa sạch. Không giấy tờ tùy thân, không địa chỉ, không bất kỳ thứ gì chứng minh Hưng từng tồn tại. Một “bóng ma” bước vào đời tôi, quật ngã tôi rồi biến mất.
Bạn bè biết chuyện, có người thương hại, có người dè bỉu:
Cái tuổi gần đất xa trời rồi còn mơ mộng!
Tham trẻ thì ráng chịu!
Trên đời này làm gì có trai trẻ nào yêu bà già 60 thật lòng?
Tôi câm nín.
Tôi không trách họ. Tôi chỉ trách mình.
Mỗi
đêm, tôi trằn trọc nhớ lại từng khoảnh khắc bên Hưng. Tôi nhớ nụ cười,
ánh mắt, vòng tay ấy. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Tôi không còn bán hoa nữa. Tôi bán căn nhà, thuê một phòng trọ nhỏ ven đô mà sống. Mỗi sáng, tôi đi bộ ra công viên, ngồi nhìn những cặp đôi nắm tay nhau. Tim tôi nhói lên từng cơn.
Có những vết thương không bao giờ lành.
Có những bài học, đánh đổi bằng cả cuộc đời cũng không thể học xong.
Tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ. Tôi còn sống, tôi phải sống.
Nhưng đôi khi, giữa đêm tối, tôi lại mơ thấy Hưng. Cậu đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ, vẫy gọi tôi.
Tôi biết, trái tim mình, đã chết từ ngày hôm đó.