Vợ Vừa SιпҺ Coп Traι, CҺồпg Dẫп Bồ Vḕ NҺà Đòι Lү Hȏп - 3 TҺáпg Sau Ôпg CҺồпg PҺảι Quỳ Xuṓпg..

 

Vợ Vừa SιпҺ Coп Traι, CҺồпg Dẫп Bồ Vḕ NҺà Đòι Lү Hȏп - 3 TҺáпg Sau Ôпg CҺồпg PҺảι Quỳ Xuṓпg..

 


Buổi chiều Hà Nội mưa lất phất, từng giọt nhỏ nặng nề đọng trên cửa kính phòng bệnh. Bên trong, Vân nằm nghiêng người, cơn đau sau sinh mổ còn âm ỉ. Cô vừa trải qua ca mổ sinh đứa con trai đầu lòng – một hành trình mà chính cô gọi là “cuộc vượt cạn của một kẻ tưởng chừng đã mất hy vọng”.

Suốt 6 năm qua, Vân và chồng là Khải chạy chữa khắp nơi vì chứng hiếm muộn. Thuốc nam, thuốc bắc, cả Tây y lẫn mẹo dân gian – cô không tiếc thứ gì. Đã có lúc cô nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ được làm mẹ. Thế rồi, khi đang chuẩn bị chấp nhận thực tại, tin vui đến như phép màu.

Vân mang thai.

Suốt thai kỳ, cô nâng niu từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Dù sức khỏe yếu, cô vẫn tự tay chuẩn bị mọi thứ cho con: từng chiếc khăn sữa, cái nôi nhỏ, cho đến cả danh sách tên gọi.

Cô nghĩ, sau bao nhiêu cố gắng, đây sẽ là bước ngoặt để gia đình thêm khăng khít. Nhưng cô đã lầm.

Ba ngày sau ca mổ, khi vết khâu còn chưa cắt chỉ, Khải xuất hiện – không mang theo hoa, không có cháo nóng, mà là… một người phụ nữ lạ đi bên cạnh anh.

Vân chết sững.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khải đặt một tờ giấy lên bàn cạnh giường. Một tờ đơn ly hôn đã điền sẵn. Bên cạnh là một chiếc phong bì mỏng.

– Ký đi. Tôi sẽ đưa cô 5 triệu. Coi như… hỗ trợ cô dọn đi.

– Anh nói gì? – Vân thì thào, giọng gần như tắc nghẽn.

– Chúng ta chấm dứt ở đây. Tôi không còn yêu cô. Giữ con thì giữ. Nhưng tôi không muốn sống kiểu gượng ép nữa.

Người phụ nữ đi cùng chỉ đứng nhìn, cười khẽ như thể đang xem một vở kịch. Mẹ chồng cô ngồi ở cuối giường, không nói gì. Bà nhìn vào khoảng không như thể không muốn can thiệp.

Trong giây phút đó, thế giới của Vân như sụp đổ.

Không ai bênh vực. Không ai lên tiếng. Không ai hỏi cô cảm thấy thế nào.

Cô ngồi đó, tay yếu ớt ôm lấy đứa bé đang ngủ ngoan, lòng tê tái như vừa rơi xuống vực sâu.

Nhưng thay vì gào khóc hay cầu xin, Vân chỉ hỏi một câu:

– Anh muốn tôi đi… ngay lúc này?

Khải lảng tránh ánh mắt cô, gật đầu.

Vân gượng dậy, mặc cho cơn đau quặn thắt từ vết mổ, mặc cho sữa bắt đầu căng tức. Cô quấn con bằng chiếc khăn mỏng, xách theo túi xách cũ và bước ra khỏi bệnh viện – không một lời chào.

Không ai níu kéo. Cũng không ai tiễn đưa.

Căn phòng trọ nhỏ nằm trong con hẻm sâu, mái tôn cũ kỹ kêu lách cách mỗi khi gió thổi. Vân thuê nó bằng số tiền ít ỏi còn lại sau khi chi trả viện phí và mua vài món cần thiết cho em bé.

Cô tự nấu cháo cữ bằng bếp điện nhỏ, tự giặt tã, pha sữa, ru con ngủ trong tiếng ồn của xe cộ. Những đêm con sốt, cô thức trắng ngồi canh từng hơi thở. Những khi con quấy, cô cắn răng chịu đựng, không dám khóc to vì sợ con giật mình.

Ban ngày, khi con ngủ, cô tranh thủ lướt điện thoại, nhận vài việc thiết kế kiến trúc online – thứ nghề từng là đam mê của cô, nhưng đã bị gác lại từ ngày lấy chồng.

Đêm đến, dưới ánh đèn vàng leo lét, cô vẽ tay run run từng đường nét. Không phải vì mệt, mà vì đau – cả thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng cô không cho phép mình gục ngã.

Tháng đầu tiên, cô kiếm được vài trăm nghìn. Tháng thứ hai, nhờ một khách hàng cũ giới thiệu, cô được mời vẽ một bản phối cảnh nhà vườn. Rồi từ đó, những đơn hàng nhỏ lẻ dần đến nhiều hơn.

Không ai biết đằng sau những bản vẽ tỉ mỉ là một người mẹ đơn thân ôm con làm việc giữa đêm. Cô làm từ phòng trọ nhỏ, máy tính secondhand, và ý chí không chịu đầu hàng.

Đôi khi, cô nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của chồng cũ, và thấy lòng mình không còn đau như trước nữa – chỉ còn trống rỗng và bình thản.

Ba năm trôi qua.

Vân thuê được một căn hộ nhỏ có cửa sổ hướng nắng. Con trai cô – bé Minh – đã biết tự xúc cơm, biết đọc bảng chữ cái và thường nói:
– Mai mốt con lớn, con sẽ bảo vệ mẹ như siêu nhân!

Một chiều cuối tuần, khi hai mẹ con đang tưới cây ngoài ban công, Khải bất ngờ xuất hiện.

Anh gầy gò, ăn mặc đơn giản, đứng lúng túng trước cửa.

– Anh chỉ muốn… thăm con một chút thôi.

Bé Minh nhìn anh lạ lẫm, hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, chú này là ai vậy?

Vân bước tới, khẽ che vai con:
– Là người quen cũ của mẹ. Nhưng giờ con không cần biết.

Khải cúi mặt, không dám nhìn con. Anh lặng lẽ rời đi. Trên đường xuống cầu thang, mắt anh hoe đỏ.

Một buổi tối, Vân viết vào nhật ký:
“Ngày anh rời đi, em tưởng mình đã mất tất cả. Nhưng rồi em nhận ra, người không thật lòng, sớm muộn gì cũng rời xa.
Còn con, là món quà vô giá mà cuộc đời đã bù đắp cho em.”

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...