Chuyển đến nội dung chính

Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều k;ỳ q;uái khi sang chơi…

 

Chiều nào cũng vậy, vào đúng 5 giờ, bà Hòa – hàng xóm sát vách – lại thấy ông Bảy đứng trước cửa phòng cháu gái. Không bước vào. Không gọi tên. Chỉ đứng yên như tượng, đôi mắt già nua ánh lên sự dịu dàng đến lạ. Còn cô bé 10 tuổi – con bé Linh – bên trong thì vẫn vui vẻ chơi đồ hàng, hát khe khẽ bài “Con cào cào trong vườn xanh”.

Một chiều nọ, bà Hòa bước qua thăm, và thứ bà nhìn thấy qua khung kính ấy khiến bà lặng người.

 

Ông Bảy sống với cháu gái đã gần ba năm, từ ngày con trai ông – bố của bé Linh – mất trong một tai nạn giao thông. Mẹ con bé bỏ đi trước đó không lâu, để lại cô bé nhỏ thó, đôi mắt to tròn như nai con, cho ông – một người đàn ông tóc bạc, từng là bộ đội về hưu, quen sống cô độc sau khi vợ mất sớm.

Từ ngày Linh về sống cùng, căn nhà bỗng có tiếng cười. Ông Bảy chậm chạp học lại cách nấu cháo gà, cách tết tóc hai bên, cách kể chuyện cổ tích có phần kết đẹp – dù trong lòng ông, cuộc đời chưa bao giờ là cổ tích.

Căn phòng nhỏ cuối hành lang là nơi Linh ở. Ông Bảy để con bé tự do sắp xếp theo ý mình – gấu bông, hộp màu, sách thiếu nhi, dán đầy tường bằng băng keo loại rẻ. Trên cửa phòng có dán một tấm biển: “Phòng của Linh và mấy bạn đồ chơi”.

 

Nhưng có một điều khiến bà Hòa thắc mắc suốt nhiều tháng: ông Bảy không bao giờ bước vào phòng cháu.

Mỗi sáng ông gọi cháu dậy từ bên ngoài. Mỗi tối, ông đặt sữa ở ngưỡng cửa rồi quay đi. Và mỗi chiều, ông chỉ đứng lặng lẽ nhìn vào qua khung kính cửa, như đang cố ghi lại từng giây từng phút – như người ta cố ghi hình một điều gì đó sắp biến mất.

Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Bà Hòa qua nhà, mang theo ít bánh bao nóng. Bà bắt gặp ông Bảy lại đứng bên khung cửa, đôi tay khẽ run.

— “Sao anh không vào chơi với cháu?” – bà hỏi.

Ông Bảy quay lại, cười nhẹ. Ánh mắt ông đỏ hoe, nhưng miệng vẫn giữ sự điềm tĩnh:

— “Tôi… sợ vào quá gần.”

Bà Hòa ngỡ ngàng. Lát sau, ông mời bà vào nhà, đun ấm nước, rồi kể – như trút ra nỗi lòng chất chứa lâu ngày.

 

 

Ba tháng trước, ông đi khám vì bị đau lưng và ho khan triền miên. Kết quả như một bản án: ung thư phổi giai đoạn cuối. Bác sĩ nói có thể sống vài tháng, hoặc ít hơn. Ông lặng lẽ quay về, không nói với ai – kể cả Linh.

Ông sợ. Không phải sợ chết, mà sợ ánh mắt cháu gái nhìn ông bằng sự hoang mang, sợ đêm hôm cháu tỉnh dậy thấy ông ho ra máu. Sợ căn phòng nhỏ – nơi chứa đầy tiếng cười – lại trở thành nơi chất đầy lo âu.

Ông chọn đứng ngoài cánh cửa. Vẫn chăm cháu từng bữa, từng bộ quần áo sạch. Nhưng giữ khoảng cách – như thể ông không muốn mình là một phần trong ký ức đau thương sau này của Linh.

— “Tôi không biết mình đúng hay sai,” ông Bảy trầm ngâm. “Chỉ biết, tôi muốn mỗi lần con bé nhớ về tôi… sẽ chỉ nhớ những điều vui.”

Bà Hòa lặng thinh. Qua khung kính, Linh vẫn đang cười khúc khích, xếp những con thú nhồi bông vào một hàng dài. Một con gấu bị rách tay được băng bó cẩn thận bằng vải vụn. Như thể cô bé đang chữa lành mọi thứ – kể cả vết thương vô hình của ông mình.

Những ngày sau đó, bà Hòa để ý ông Bảy yếu hẳn đi. Ông đi chậm hơn, thở nặng nề mỗi khi dắt xe đạp ra khỏi cổng. Dẫu vậy, ông vẫn giữ đúng “nghi lễ” quen thuộc: chuẩn bị bữa sáng cho Linh, kiểm tra nhiệt độ phòng, đặt ly sữa vào khay nhỏ trước cửa, và chiều về đứng ngắm cháu gái chơi.

 

Một lần, bà hỏi:

 

— “Sao anh không để cháu biết, để nó có thời gian chuẩn bị tâm lý?”

Ông lắc đầu, môi mím lại:

— “Tôi không muốn tặng cháu thêm nỗi buồn.”

Tuần sau, Linh có tiết mục múa trong ngày hội trường. Cô bé hí hửng chuẩn bị váy múa, tập luyện mỗi chiều trước gương. Ông Bảy lặng lẽ ngồi ngoài, nghe tiếng nhạc vọng ra từ loa nhỏ. Thỉnh thoảng ông nhắm mắt, mường tượng gương mặt cháu gái khi đứng trên sân khấu.

Rồi một tối, Linh mở cửa phòng, chạy đến ôm ông bất ngờ.

— “Ông ơi, ông đừng đứng ngoài nữa. Vào trong chơi với con đi. Con biết ông mệt…”

Ông khựng lại.

— “Ai… ai nói với con vậy?”

 

— “Con thấy ông ho trong nhà tắm. Con không ngủ đâu, chỉ giả vờ thôi. Mỗi tối ông ho nhẹ, con đều nghe.”

Ông nhìn cháu gái, đôi mắt rưng rưng.

— “Con sợ không được gặp ông mỗi ngày…”

Đó là lần đầu tiên trong nhiều tháng, ông bước vào phòng Linh.

Căn phòng sáng ấm. Mùi thơm từ nước xịt phòng rẻ tiền, tiếng nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng. Linh kéo ông ngồi xuống đệm, lấy gấu bông đặt vào lòng ông:

— “Đây là gấu bác sĩ. Ông phải ôm để gấu chữa bệnh cho ông, hiểu chưa?”

Ông cười. Mắt nhòe đi.

Vài ngày sau, ông Bảy yếu hơn. Ông không ra khỏi nhà nữa. Linh ngồi đọc truyện bên giường ông, kể đủ thứ chuyện trường lớp. Con bé không khóc, không tỏ ra sợ hãi. Chỉ siết tay ông mỗi lúc ông thở khó khăn hơn.

Một buổi sáng đầu đông, ông Bảy ra đi trong giấc ngủ. Trên tay vẫn cầm con gấu bác sĩ màu nâu nhạt.

Linh không gào khóc. Cô bé đặt một bức vẽ vào tay ông – vẽ hai ông cháu ngồi bên cửa sổ, phía sau là hoàng hôn tím nhạt.

Bà Hòa kể lại sau này:

“Thứ ông để lại cho cháu mình không chỉ là ký ức đẹp – mà còn là bài học về tình thương im lặng mà sâu sắc. Có những người yêu ta bằng cách không bước vào quá gần… nhưng vẫn luôn hiện diện.”


 

 

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...