Cô gái bán vé số đi vào khách sạn 6 sao bị tất cả nhân viên khinh kh;;ỉnh rồi đ;;uổi ra ngoài, vài phút sau cả ban quản lý phải q:uỳ gối khi biết gia thế của cô gái

 

Cô gái bán vé số đi vào khách sạn 6 sao bị tất cả nhân viên khinh kh;;ỉnh rồi đ;;uổi ra ngoài, vài phút sau cả ban quản lý phải q:uỳ gối khi biết gia thế của cô gái

Trời Sài Gòn vừa tạnh cơn mưa chiều. Những vệt nắng muộn yếu ớt rơi xuống mặt đường loang loáng nước, chiếu qua những tán cây xà cừ trên đường Nguyễn Huệ. Ở một góc nhỏ, một cô gái chừng ngoài hai mươi, áo bà ba cũ sẫm màu, đôi dép tổ ong đã sờn, tay ôm xấp vé số dày cộp, đang bước chậm chạp dọc vỉa hè.

Cô tên là Hạnh, người miền Tây. Mỗi ngày, Hạnh đi bộ mấy cây số từ khu trọ nhỏ ở quận 4 sang quận 1 để bán vé số. Cô không than nghèo kể khổ, chỉ lặng lẽ bước đi, nụ cười luôn thường trực trên môi dù gương mặt rám nắng mệt mỏi.

Chiều nay, Hạnh có một việc quan trọng cần làm. Cô phải tìm một người. Và người đó, theo lời kể từ một người quen, đang ở trong khách sạn Lam Kinh, một trong những khách sạn 6 sao nổi tiếng nhất thành phố.

Hạnh nhìn tòa nhà chọc trời lấp lánh ánh kính, cảm thấy lòng chùn xuống. “Không biết họ có cho mình vào không?” – cô lẩm bẩm, siết chặt xấp vé số như thể lấy thêm can đảm.

Cô bước qua cánh cửa kính dày, không gian lạnh lẽo của điều hòa phả vào mặt khiến cô khẽ rùng mình. Trước mắt cô là sảnh tiếp tân lộng lẫy, sàn đá cẩm thạch bóng loáng, đèn chùm pha lê cao cả chục mét.

Một nhân viên bảo vệ lập tức bước tới, ánh mắt lạnh tanh lướt qua bộ quần áo sờn cũ của cô.

– “Chị vào đây làm gì? Ở đây không bán vé số!”

– “Dạ không, em tìm một người. Em được báo là ông Lý – ông ấy ở phòng Tổng thống…”

Trước khi cô kịp nói hết câu, một nữ lễ tân đã chen ngang:

– “Cô ơi, đây là khách sạn cao cấp. Mời cô ra ngoài, ở đây không tiếp khách vãng lai ăn mặc như vậy.”

Một vài vị khách đi ngang liếc nhìn cô với ánh mắt thương hại pha chút khó chịu. Hạnh đỏ mặt, định quay đi thì một quản lý trẻ mặc vest đen tiến tới.

– “Có chuyện gì ồn ào vậy?”

– “Dạ, cô này… vào mà không đặt trước, lại hỏi phòng VIP.”

Anh quản lý nhìn Hạnh từ đầu đến chân, rồi chau mày:

– “Chúng tôi không cho người bán hàng rong vào khách sạn. Nếu cô còn đứng đây, buộc lòng tôi phải gọi bảo vệ.”

Đôi mắt Hạnh đỏ lên. Không phải vì bị đuổi, mà vì nỗi đau tủi nhục cũ lại ùa về – cái cảm giác nghèo hèn, bị người ta coi rẻ.

Cô thở dài, lấy trong túi ra một tấm danh thiếp bạc ánh kim, đưa cho người quản lý.

– “Anh gọi giùm tôi số này. Nói với ông ấy là… ‘Con gái út của ông về rồi.’”

Người quản lý nhíu mày, nhưng vì vẻ nghiêm túc lạ thường trong giọng nói của Hạnh, anh đành nhận lấy.

Chưa đầy 3 phút sau…

Cả đại sảnh như nín thở.

Từ thang máy VIP tầng trên cùng, một đoàn người mặc vest đen chạy xuống. Đi đầu là ông Lý, gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên truyền hình với tư cách tập đoàn bất động sản Lý Gia – ông trùm địa ốc khét tiếng cả nước.

Ông gần 60 tuổi, dáng người uy nghi, nhưng khi nhìn thấy Hạnh, ông chững lại, đôi mắt già nua rơm rớm.

– “Hạnh… Hạnh con ơi…”

Trước sự ngỡ ngàng của toàn bộ nhân viên và khách trong sảnh, ông Lý lao đến ôm chầm lấy cô gái nghèo với xấp vé số.

– “Ba xin lỗi… ba sai rồi… Ba có lỗi với mẹ con nhiều quá…”

Toàn thân Hạnh run lên. Cô không biết nên khóc hay nên cười.

Mười tám năm trước, mẹ cô – một cô thôn nữ miền Tây hiền lành – từng yêu ông Lý say đắm, nhưng ông bỏ rơi mẹ con cô sau khi quay về thành phố cưới vợ vì sự nghiệp. Hạnh lớn lên trong nghèo khó, chưa từng một lần nhìn thấy mặt cha, chỉ biết mẹ lúc nào cũng giữ tấm ảnh cũ chụp chung với một người đàn ông lạ mà bà luôn gọi là “cha con”.

Trước khi mất, mẹ cô mới kể hết sự thật. Và Hạnh đã mang theo tấm danh thiếp bạc ấy – tấm thẻ duy nhất còn sót lại, lời nhắn của ông Lý gửi mẹ cô năm xưa:

“Nếu em cần gì, hãy đến tìm anh.”

Hôm nay, cô đến không phải để đòi lại quyền lợi, mà là muốn biết liệu trong lòng ông, cô có tồn tại chút tình cha con nào không.

Và giây phút này, Hạnh đã có câu trả lời.

Những ngày sau đó, cả khách sạn xôn xao về “cô gái bán vé số là con ruột của chủ tịch tập đoàn Lý Gia”.

Các nhân viên từng xúc phạm cô hôm ấy đều bị kỷ luật, riêng anh quản lý trẻ – người sau cùng đã chịu gọi điện giúp cô – được giữ lại và điều chuyển sang bộ phận đối ngoại.

Còn Hạnh, dù được cha đón về biệt thự sang trọng, vẫn giữ nếp sống giản dị. Cô từ chối các tài khoản ngân hàng và xe hơi, chỉ xin cha một điều:

– “Cho con mở một quỹ học bổng, lấy tên mẹ. Con muốn những đứa trẻ nghèo khác không phải đi bán vé số như con nữa.”

Ông Lý gật đầu, nước mắt rơi lần nữa.

– “Con giống mẹ… rất giống…”

Và từ đó, giữa Sài Gòn hoa lệ, người ta kể mãi về câu chuyện của cô gái bán vé số – người bước ra từ nghèo khó, nhưng mang trong mình một khí chất khiến cả thành phố phải cúi đầu.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”