Trên máy bay, tôi tình cờ thấy chồng đi công tác cùng cô thư ký trẻ. Tôi giả vờ không quen. Không ngờ anh bưng ba ly rượu bước tới, gọi một tiếng “Vợ à”, và sự thật phía sau khiến cả khoang máy bay ch;;ết lặng…

 

TRÊN MÁY BAY, TÔI GIẢ VỜ KHÔNG QUEN CHỒNG

Trên máy bay, tôi tình cờ gặp chồng đang đi công tác.
Bên cạnh anh ấy là một cô gái trẻ, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc chỉnh tề, mái tóc uốn nhẹ, khuôn mặt trang điểm vừa phải – kiểu trang điểm của dân văn phòng, không phô trương nhưng đủ để người khác phải liếc nhìn.

Tôi nhận ra ngay. Đó là thư ký mới của anh.

Tôi kéo khẩu trang lên cao hơn một chút, quay mặt ra cửa sổ, giả vờ như hai chúng tôi chưa từng quen biết nhau suốt hơn hai mươi năm qua.

Không ngờ, chỉ vài phút sau khi máy bay ổn định độ cao, tôi thấy một cái bóng đứng trước mặt mình.
Ngẩng lên, tôi sững người.

Chồng tôi bưng trên tay ba ly rượu vang, mỉm cười, giọng nói vang lên vừa đủ để mấy người xung quanh nghe thấy:

– Vợ à, vất vả cho em rồi!

Cả khoang máy bay như chững lại trong một giây.

Tôi nghe tim mình đập mạnh đến mức tưởng như ai đó cũng có thể nghe thấy.
Cô thư ký trẻ ngồi cách đó vài ghế trợn tròn mắt, mặt tái đi, hai tay nắm chặt vào thành ghế.

Tôi biết, từ giây phút đó, chuyến bay này sẽ không còn bình yên nữa.


1. CUỘC HÔN NHÂN HƠN HAI MƯƠI NĂM

Tôi và anh cưới nhau năm tôi hai mươi ba tuổi.
Ngày đó, tôi là nhân viên bán hàng ở một cửa hàng bách hóa nhỏ, còn anh là kỹ sư mới ra trường, lương ba cọc ba đồng nhưng được cái chăm chỉ và hiền lành.

Chúng tôi từng nghèo. Nghèo đúng nghĩa.
Căn phòng trọ nóng hầm hập mùa hè, mưa dột mùa đông. Bữa cơm nhiều khi chỉ có rau muống luộc với chén nước mắm ớt. Tôi nhớ mãi có lần anh nắm tay tôi, nói nửa đùa nửa thật:

– Sau này có tiền, anh sẽ mua cho em một căn nhà, bếp rộng, để em không phải nấu ăn chen chúc thế này nữa.

Tôi cười, không nghĩ ngợi gì nhiều. Khi ấy, chỉ cần có nhau là đủ.

Rồi con trai đầu lòng ra đời.
Tôi nghỉ việc, ở nhà chăm con. Anh đi làm, đi công tác liên miên. Từ một kỹ sư quèn, anh dần lên chức trưởng phòng, rồi phó giám đốc chi nhánh.

Tiền bạc khá hơn, nhưng khoảng cách giữa hai vợ chồng cũng lớn dần.

Tôi ở nhà lo bếp núc, con cái, bố mẹ hai bên.
Anh bận rộn họp hành, đối tác, dự án.

Chúng tôi vẫn là vợ chồng, nhưng ít khi trò chuyện với nhau như trước.
Có những đêm anh về muộn, mùi rượu phảng phất, tôi chỉ hỏi một câu quen thuộc:

– Anh ăn cơm chưa?

– Rồi.

Thế là hết.


2. CÔ THƯ KÝ TRẺ

Cô thư ký ấy xuất hiện trong cuộc đời anh khoảng một năm trước.
Anh nhắc đến cô ấy lần đầu rất vô tư:

– Công ty mới tuyển thư ký cho anh. Con bé còn trẻ nhưng được việc.

Tôi ậm ừ cho qua.
Thú thật, tôi đã quen với việc trong đời anh có thêm những người mới – đồng nghiệp, đối tác, nhân viên – những người mà tôi chẳng bao giờ gặp.

Nhưng dạo gần đây, tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

Anh hay cười hơn khi cầm điện thoại.
Hay soi gương trước khi ra khỏi nhà.
Áo sơ mi được là phẳng phiu hơn, nước hoa xịt đậm hơn.

Phụ nữ mà, đến tuổi này rồi nhưng linh cảm vẫn còn rất nhạy.

Tôi không tra hỏi, không làm ầm ĩ.
Chỉ âm thầm quan sát.

Rồi một hôm, tôi vô tình thấy trong túi áo vest của anh một thỏi son nhỏ.
Màu đỏ mận.
Không phải của tôi. Tôi đã bỏ son từ lâu.

Tối đó, tôi không nói gì.
Nhưng suốt đêm không ngủ được.


3. CHUYẾN BAY ĐỊNH MỆNH

Chuyến bay hôm đó, tôi đi một mình.
Tôi định vào Sài Gòn thăm người bạn cũ đang bệnh nặng. Tôi không nói với anh vì nghĩ anh bận.

Không ngờ, lại gặp anh ngay trên máy bay.

Ngay khi thấy anh và cô thư ký ngồi cạnh nhau, tim tôi thắt lại.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi hiện lên đủ thứ viễn cảnh mà tôi từng cố phủ nhận.

Tôi chọn cách giả vờ không quen.
Một phần vì tự trọng.
Một phần vì tôi muốn xem, trong lòng anh, tôi là gì.

Và rồi, anh bước tới, gọi tôi là “vợ” trước mặt tất cả mọi người.

Tôi không biết anh đang diễn, hay đang thật lòng.

Tôi nhìn anh, bình thản hỏi:

– Anh nhận nhầm người rồi.

Không khí càng căng thẳng.

Anh bật cười, đặt ly rượu xuống bàn nhỏ trước mặt tôi:

– Em đừng giận nữa. Anh biết em vất vả. Cả nhà, con cái, bố mẹ… toàn một tay em lo.

Tôi thấy mắt mình cay xè.

Cô thư ký trẻ đứng bật dậy, giọng run run:

– Anh… anh nói vậy là sao?

Anh quay lại nhìn cô ấy, ánh mắt nghiêm nghị:

– Đây là vợ anh. Từ đầu đến cuối.

Cả khoang máy bay xôn xao.


4. SỰ THẬT PHÍA SAU

Sau khi máy bay hạ cánh, anh đề nghị nói chuyện riêng.
Tôi đồng ý, không phải vì còn yêu, mà vì tôi cần một lời giải thích cho hơn hai mươi năm thanh xuân của mình.

Anh kể, chậm rãi.

Hóa ra, cô thư ký kia đã chủ động tiếp cận anh.
Ban đầu chỉ là công việc, sau là những tin nhắn quan tâm, rồi những lời than thở về gia đình, cuộc sống.

Anh thừa nhận, có lúc anh dao động.
Không phải vì yêu, mà vì cảm giác được ngưỡng mộ, được cần đến – thứ mà anh đã không còn cảm nhận được trong cuộc hôn nhân quá quen thuộc này.

Nhưng anh nói, anh chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Tôi nghe, không ngắt lời.

Anh tiếp:

– Chuyến công tác này, anh định nói rõ với cô ấy. Nhưng không ngờ lại gặp em trên máy bay.

Tôi cười nhạt:

– Nếu hôm nay không gặp tôi, anh định thế nào?

Anh im lặng rất lâu, rồi nói:

– Có lẽ anh sẽ tiếp tục im lặng, cho đến khi mọi thứ đi quá xa.

Câu nói ấy đau hơn bất kỳ lời thú nhận nào.


5. TWIST KHÔNG AI NGỜ

Tối hôm đó, cô thư ký tìm tôi.
Cô ấy khóc, xin lỗi, nói rằng cô không biết anh đã có gia đình hạnh phúc như vậy.

Tôi nhìn cô gái trẻ trước mặt, bỗng thấy hình ảnh của chính mình hai mươi năm trước – non nớt, tin vào những lời hứa.

Nhưng điều khiến tôi sững sờ là khi cô ấy nói thêm:

– Cháu chỉ nhận lời làm việc vì anh ấy hứa sẽ giúp cháu chuyển tiền chữa bệnh cho mẹ. Cháu… cháu không còn lựa chọn.

Tôi chết lặng.

Hóa ra, không phải mọi mối quan hệ mập mờ đều bắt nguồn từ ham muốn.

Có những người, chỉ vì quá khó khăn mà bước nhầm một bước.


6. LỰA CHỌN CUỐI CÙNG

Tôi không làm ầm lên.
Không đánh ghen.
Không khóc lóc.

Tôi về nhà, ngồi xuống bàn ăn quen thuộc, nhìn quanh căn bếp – nơi tôi đã dành hơn hai mươi năm cuộc đời.

Sáng hôm sau, tôi nói với anh:

– Em cần thời gian. Không phải để tha thứ, mà để quyết định xem mình còn muốn tiếp tục hay không.

Anh gật đầu, mắt đỏ hoe.


7. KẾT

Ba tháng sau, tôi và anh cùng đi tư vấn hôn nhân.
Anh chuyển bộ phận, không còn làm việc cùng cô thư ký kia nữa. Nghe nói, anh âm thầm giúp cô ấy một khoản tiền rồi rút lui.

Còn tôi, lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm, tôi đăng ký một lớp học nấu ăn và một lớp yoga cho người trung niên.

Tôi nhận ra, thứ tôi đánh mất không chỉ là niềm tin vào chồng, mà là chính bản thân mình.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hoàn hảo.
Nhưng ít nhất, sau chuyến bay định mệnh ấy, chúng tôi không còn giả vờ với nhau nữa.

Và tôi hiểu ra một điều:

Phụ nữ, dù ở tuổi nào, cũng cần có một chỗ đứng cho riêng mình – không phải trong cuộc đời ai khác, mà trong chính cuộc đời mình.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''