Vào nhà tôi làm được 5 tháng, lương cao công việc ổn nhưng chị giúp việc lại bất ngờ xin nghỉ vì có b/ầ/u
Nhà tôi vốn yên ổn. Một gia đình trẻ, hai vợ chồng, một đứa con nhỏ hai tuổi, thu nhập ổn định và có chị Hạnh – người giúp việc mới vào làm được ba tháng, hiền lành, chăm chỉ, ít nói.
Tính tôi vốn cẩn trọng. Chọn người vào nhà phải chọn cho kỹ. Chị Hạnh được trung tâm uy tín giới thiệu, có hồ sơ, có lý lịch. Khi phỏng vấn, chị nói giọng nhỏ nhẹ như sợ ai nghe thấy. Ánh mắt lúc nào cũng cúi xuống. Nhưng tôi lại có cảm giác tin được.

Từ ngày có chị, cuộc sống nhẹ đi biết bao. Chị làm việc đâu ra đấy: dậy sớm nấu đồ ăn, giặt giũ, chăm con giúp tôi để tôi đi làm. Không bao giờ đi ra ngoài, không có bạn bè, không dùng điện thoại ngoài giờ cho phép.
Và rồi một ngày, tất cả bình yên ấy nổ tung chỉ vì một câu nói.
1. CHỊ GIÚP VIỆC XIN NGHỈ – VÀ CÁI CÚI ĐẦU ĐẦY ÁM ẢNH
Hôm đó trời mưa, tôi tan làm về hơi muộn. Vừa đặt túi xuống ghế thì chị Hạnh bước ra từ phòng bếp, tay vò vò chiếc tạp dề, mắt đỏ hoe.
“Chị có chuyện muốn nói với em ạ…” – giọng chị run.
Tôi hơi lo. Từ ngày làm đến giờ, chị chưa bao giờ có biểu cảm bất thường.
“Chị… xin nghỉ.”
Tôi sững sờ.
“Ủa? Có chuyện gì thế? Lương chị tăng rồi, công việc chị cũng làm tốt mà?”
Chị lắc đầu, nước mắt lăn dài.
“Em… em bầu rồi.”
Tôi chết lặng. Hai từ “em bầu” như tiếng sét.
Tôi nhìn chị, nhớ lại ba tháng qua chị hầu như không ra khỏi nhà. Chồng tôi thì đi làm, tôi đi làm, chỉ có chị – suốt ngày ở nhà.
Suy nghĩ đầu tiên ập đến như hung tin.
Chẳng lẽ… chồng mình?
Tôi nghe tiếng tim mình rơi xuống khe vực.
Tôi hỏi, giọng không giấu được run:
“Con… của ai, chị?”
Chị gục đầu xuống, ôm lấy bụng, nức nở:
“Em… em xin lỗi… đừng hỏi… cho em đi thôi…”
Chị vừa khóc vừa lùi về phòng, đóng cửa lại.
Tôi thấy trước mắt tối sầm. Mâu thuẫn, hoang mang, nỗi sợ… tất cả xoáy vào nhau.
2. NGHI NGỜ – VÀ CÁI NHÌN KHÁC LẠ TỪ CHỒNG
Tối đó, chồng tôi đi làm về. Tôi cố tỏ ra bình thường nhưng lòng như lửa đốt.
Anh đi khắp nhà tìm chị Hạnh:
“Ủa chị Hạnh đâu? Hôm nay sao không nấu cơm?”
Tôi ngập ngừng:
“Chị ấy… xin nghỉ rồi.”
Chồng tôi nhướng mày:
“Sao nghỉ? Lương cao, công việc nhẹ, có ai đối xử tệ đâu.”
Tôi ngắm mặt anh, cố tìm dấu hiệu của sự lẩn tránh, của tội lỗi. Nhưng không biết vì hoang mang hay vì quá tin chồng, tôi chẳng nhìn ra gì.
Tôi nói như nén tiếng thở:
“Chị ấy nói… có bầu.”
Chồng tôi lặng người. Mặt anh thoáng biến sắc.
Một giây thôi. Nhưng tôi nhìn thấy.
Tim tôi đau như bị bóp lại.
“Anh… có chuyện gì giấu em không?” – tôi hỏi.
“Anh?” – chồng tôi nhíu mày – “Liên quan gì anh?”
Giọng anh hơi gắt. Điều đó càng khiến tôi bất an.
Hay chính thái độ đó là dấu hiệu?
Hay anh sợ bị phát hiện?
Sự nghi ngờ đầu độc từng tế bào trong tôi.
3. ĐÊM ĐÓ – VÀ TỜ GIẤY KHIẾN TÔI VỠ VỤN
Chị Hạnh thu dọn đồ rất nhanh. Tôi định giữ chị lại để hỏi thêm, nhưng vừa thấy tôi, chị đã sợ hãi né đi.
Mười giờ đêm, chị kéo vali ra khỏi nhà, đi vội như chạy trốn.
Tôi đứng nhìn bóng chị mờ trong ánh đèn mưa hắt, lòng chua xót.
Sau khi chị đi, tôi mở cửa phòng chị để dọn.
Lúc đó, tôi thấy một góc giấy thò ra dưới nệm.
Tôi kéo ra.
Một tờ siêu âm.
Dưới tờ siêu âm là một mảnh giấy gấp đôi.
Tôi mở ra.
Dòng chữ run rẩy:
“Em xin lỗi.
Em không muốn phá cuộc sống của chị.
Em xin chị cho em đi quietly…
Nếu không ai biết thì tốt hơn cho tất cả.”
Tôi rụng rời.
“Không muốn phá cuộc sống của chị”?
“Không ai biết”?
Trời ơi…
Tôi gục xuống mép giường.
Trong đầu tôi chỉ có một cái tên duy nhất: chồng tôi.
4. CUỘC CÃI NHAU CUỐI CÙNG TRƯỚC KHI ANH BỎ NHÀ ĐI
Tôi mang xấp giấy ra phòng khách.
Chồng tôi đang nằm xem điện thoại.
Tôi ném mạnh xuống bàn:
“Anh giải thích đi!”
Anh giật mình, nhặt lên, nhìn thoáng qua.
“Cái này là gì?”
“Anh còn hỏi? Chị ấy có bầu! Ba tháng nay chị ấy không bước ra khỏi nhà! Anh giải thích kiểu gì đây?”
Anh đứng phắt dậy:
“Ý em là… anh với chị ta?”
Tôi gào lên vì đau:
“Anh bảo không phải đi!”
Anh nhìn tôi, mắt anh đỏ, rồi đấm mạnh tay xuống bàn.
“Em bị sao vậy? Ba tháng nay anh đi làm sáng đi tối về, chị ấy ở nhà với con! Em nghĩ anh là loại người đó hả?”
“Nhưng chị ấy không nói bố đứa bé là ai!”
“Thì em hỏi thử xem có ai bình thường lại đi kể chuyện đó cho người chủ mình không?”
Tôi nghẹn:
“Nhưng chị ấy viết rõ ràng — không muốn phá cuộc sống của tôi!”
Chồng tôi ôm đầu:
“Trời ơi… em tin chị ta hơn anh?”
“Anh giấu gì thì nói đi. Em chịu được.”
Chồng tôi sững lặng một lúc. Rồi anh thở mạnh, lấy áo khoác.
“Tốt nhất giờ anh ra ngoài. Khi nào em tỉnh táo, mình nói tiếp.”
“Anh định đi đâu?”
“Đi đâu cũng được. Miễn là xa cái nhà này một chút.”
Anh đóng cửa cái rầm.
Tôi như sụp xuống.
5. GẦN SÁNG – MỘT TIN NHẮN TỪ NGƯỜI KHÔNG NGỜ TỚI
Tôi ngồi ôm con suốt đêm. Không ngủ, không khóc nổi.
Đến gần 3 giờ sáng, điện thoại có tin nhắn từ số lạ:
“Cô ơi… em là Hạnh.
Em xin lỗi.
Nhưng em không để cô hiểu lầm thêm nữa.
Ba đứa bé… không phải chồng cô.”
Tôi bật dậy.
Tôi nhắn lại ngay:
“Vậy là ai? Nói rõ đi!”
Không thấy trả lời.
Tôi run đến mức rơi cả điện thoại.
Một giờ sau, chị ấy gửi thêm một tin:
“Chồng cô tốt lắm. Em không dám nhìn mặt anh ấy. Em xin cô… đừng nghi oan.”
Tôi nhắn dồn dập:
“Nghi oan? Vậy sự thật là gì?”
Không trả lời nữa.
Tôi ngồi chờ trong tuyệt vọng.
6. SỰ THẬT BẤT NGỜ ĐƯỢC LỘ RA
Sáng hôm sau, tôi đem chuyện kể với chị chủ trung tâm giúp việc, mong tìm manh mối.
Nghe xong, chị ấy im lặng một lúc rồi gọi một cuộc điện thoại.
Sau vài phút, chị nhìn tôi:
“Em… chuẩn bị tinh thần nhé.”
“Là ai?” – tôi hỏi, tim đập mạnh.
Chị hít sâu:
“Anh Dũng lái xe… nhà bên cạnh.”
Tôi chết đứng.
Chị kể:
— Chị Hạnh có người yêu là anh Dũng – lái xe cho gia đình cạnh nhà em. Hai người quen nhau từ lúc chị Hạnh làm giúp việc cho họ ba tháng trước. Họ yêu nhau lén lút, vì nhà đó rất khó tính, cấm nhân viên có quan hệ riêng. Khi bị phát hiện, anh chủ bên đó đuổi anh Dũng, còn chị Hạnh sợ liên lụy nên mới xin sang nhà em làm.
Tim tôi đập như muốn vỡ tung.
— Chị Hạnh giấu vì sợ em hiểu lầm… Sợ mất việc… Sợ người ta nói cô giúp việc mang bầu…
— Còn tờ giấy chị ấy để lại… là vì chị ấy thấy em tốt quá… nên chị ấy sợ mình làm vướng bận gia đình em…
Tôi ngồi phịch xuống ghế.
Mọi nghi ngờ.
Mọi câu nói làm chồng đau.
Mọi ánh mắt giận dữ…
Tất cả đâm ngược vào tim tôi.
Tôi đã nghi oan cho người đàn ông mà mình vẫn gọi là chồng.
7. TÔI ĐI TÌM CHỒNG – VÀ CÁI ÔM TRONG MƯA
Tối hôm đó trời mưa lớn. Tôi đội áo lên, xách xe chạy đi tìm chồng.
Tôi biết anh hay ra bờ hồ mỗi khi buồn.
Đường mưa trắng xóa. Mưa tạt vào mặt nhưng tôi chẳng thấy lạnh. Tôi chỉ thấy lòng mình bỏng rát.
Tới bờ hồ, tôi thấy một dáng người ngồi lặng, co chân lại, đội mưa nhìn xuống mặt nước đen ngòm.
Chồng tôi.
Tôi lao đến, ôm anh từ phía sau.
Anh giật mình:
“Em tới làm gì?”
Tôi bật khóc:
“Em xin lỗi anh… em sai rồi… em sai thật rồi…”
Tôi kể hết. Kể sự thật về chị Hạnh, về anh lái xe nhà bên. Kể đến đâu, nước mắt tuôn đến đó.
Chồng tôi nghe xong, mắt đỏ lên:
“Em biết anh đau thế nào không? Khi chính vợ mình – người mình yêu nhất – nghĩ anh là loại người đó?”
Tôi gục đầu:
“Em xin lỗi… em sợ quá… em mất lý trí…”
Anh thở dài, kéo đầu tôi vào ngực:
“Anh giận… nhưng anh chưa bao giờ hết thương em.”
Mưa rơi lộp bộp.
Hai vợ chồng ôm nhau giữa bờ hồ vắng.
Trong mắt tôi, anh không chỉ là chồng. Anh là nơi bình yên mà tôi suýt đánh mất.
8. “ĐỪNG ĐỂ NGHI NGỜ GIẾT CHẾT HÔN NHÂN”
Một tuần sau, chị Hạnh nhắn:
“Cô ơi, em ổn rồi. Anh Dũng đón em về quê. Bọn em sẽ cưới.
Em cảm ơn cô đã không đuổi em, cũng không khinh em.
Cô thương chồng cô đi. Anh ấy tốt lắm.
Đừng để nghi ngờ giết chết hôn nhân.”
Tôi đọc từng chữ mà nghẹn.
9. KẾT – BÀI HỌC TỪ MỘT CƠN GIÔNG
Từ hôm đó, tôi hiểu một điều:
Người mình yêu đôi khi không cần mình hoàn hảo – chỉ cần mình tin họ.
Ba tháng sống cùng nhau, tôi hiểu chị giúp việc hiền lành và chịu nhiều tổn thương. Tôi cũng hiểu mình dễ bị cảm xúc dẫn dắt đến mức tổn thương chính người xứng đáng được tin nhất.
Tối đó, chồng bế con vào phòng, nói:
“Vợ này. Từ giờ có chuyện gì… thì hỏi anh trước. Đừng im lặng rồi nghĩ lung tung nữa. Anh chịu không nổi lần thứ hai đâu.”
Tôi ôm anh từ sau lưng, thì thầm:
“Em biết rồi. Và… cảm ơn anh vì đã không bỏ mặc em.”
Trong bóng đèn ngủ vàng nhẹ, gia đình tôi yên bình trở lại — sau một cơn giông lớn đủ để dạy tôi bài học cả đời.