Tôi là bác sĩ 44 tuổi khám cho người đàn ông 52 tuổi, chỉ một câu nói của bệnh nhân khiến chúng tôi nên duyên theo cách không ai ngờ tới
Tôi là Lan, 44 tuổi, bác sĩ nội khoa. Người đời vẫn nghĩ bác sĩ là những người mạnh mẽ, nhưng thật ra chúng tôi cũng mệt mỏi và mong được ai đó nắm tay như bao người khác.
Tôi từng ly hôn khi 35 tuổi. Sau đó, tôi vùi mình vào công việc. Mỗi ngày khám hàng chục bệnh nhân, nhìn thấy họ đau – tôi quên mất rằng mình cũng có một trái tim dễ tổn thương.
Trong gần 10 năm, bệnh viện là nhà, bệnh nhân là người thân duy nhất. Tôi cứ nghĩ đời mình sẽ trôi lặng như thế đến khi già.
Cho đến hôm đó.

Khoảng 7h tối, phòng khám chỉ còn vài bệnh nhân cuối. Tôi đã mệt rã rời. Y tá gọi nhỏ:
– Bác sĩ Lan, còn một bệnh nhân nữa thôi ạ. Ông ấy bảo khó thở, đến muộn.
Tôi gật đầu.
Người đàn ông bước vào. Ông khoảng hơn 50 tuổi, dáng cao, mái tóc hoa râm gọn gàng, gương mặt hiền nhưng ánh mắt lại buồn sâu. Ông nói giọng trầm, hơi khàn:
– Xin lỗi bác sĩ, tôi đến trễ.
– Không sao ạ. Mời anh ngồi.
Tôi đo huyết áp cho ông. Ổn. Đo nhịp tim. Hơi nhanh. Tôi hỏi:
– Anh thấy khó thở lâu chưa?
Ông mỉm cười, nhẹ như gió:
– Cả buổi chiều nay. Nhưng chỉ khi một mình.
Tôi ngẩng lên.
Ông tiếp:
– À… không phải bệnh nặng gì đâu. Tôi nghi là… cô đơn.
Tôi bật cười. Bao năm làm bác sĩ, tôi không lạ những bệnh nhân thích pha trò, nhưng ánh mắt ông lại không giống người đang nói đùa.
– Cô đơn ạ?
Ông gật đầu:
– Bác sĩ chữa được không?
Tôi thoáng ngập ngừng rồi nói:
– Nếu là bệnh thật thì tôi chữa. Còn nếu là cô đơn… bác sĩ cũng chịu thua.
Ông nhìn tôi, ánh mắt như nhìn xuyên qua lớp áo blouse trắng:
– Nhưng bác sĩ… trông như người cũng đang bị đúng căn bệnh đó.
Tôi khựng lại.
Chưa từng có bệnh nhân nào dám nói vậy.
– Sao anh nghĩ thế?
– Vì ánh mắt bác sĩ buồn hơn cả tôi.
Tôi định cười trừ, nhưng môi lại cứng lại. Không hiểu sao câu nói đó… khiến tim tôi nhói lên.
**
Khám xong, tôi ghi đơn thuốc.
– Anh chỉ bị rối loạn nhịp tim nhẹ, do căng thẳng. Nghỉ ngơi là ổn.
Ông nhận đơn, đứng lên, rồi nói điều khiến tôi sững lại:
– Cảm ơn bác sĩ.
– …
– Nếu một ngày… bác sĩ cần ai đó hỏi câu “Hôm nay bác sĩ có mệt không?”, thì… tôi xin phép được là người đó.
Tôi ngẩng lên. Ông cười hiền rồi bước ra khỏi phòng.
Không hiểu sao… cả tối hôm đó, tôi mất ngủ.
**
Ba ngày sau, ông quay lại tái khám.
– Bác sĩ ạ, nhịp tim tôi vẫn hơi nhanh…
Tôi kiểm tra rồi nói:
– Bình thường rồi mà. Anh lo lắng gì?
Ông khoanh tay, nghiêm túc nói:
– Tôi lo… nếu tôi khỏi hẳn thì bác sĩ sẽ bảo tôi không cần quay lại nữa.
Tôi nuốt nước bọt.
Người đàn ông này… rất lạ.
– Anh đến khám bệnh hay khám… bác sĩ?
Ông cười:
– Nếu được… tôi muốn khám xem bác sĩ có ai chưa.
Tôi ngẩn người.
– Tôi 52 tuổi, vợ tôi mất 6 năm rồi. Tôi sống một mình. Con cái đều học và làm xa.
– Tôi không muốn sống cô đơn đến hết đời.
– Và hôm tôi gặp bác sĩ lần đầu… tôi biết là tim tôi muốn gặp người này thêm lần nữa.
Tôi không nói được gì.
Bao năm qua, tôi có rất nhiều bệnh nhân bày tỏ cảm tình, nhưng chưa ai nói với tôi bằng giọng trầm ấm và thật đến vậy.
Tôi hỏi nhỏ:
– Anh… chỉ gặp tôi đúng một lần mà?
– Đúng. Nhưng đôi khi… một khoảnh khắc lại thay đổi cả trái tim. Bác sĩ tin không?
Tôi im lặng.
**
Những ngày sau đó, ông thường ghé phòng khám không phải vì bệnh, mà để tặng tôi hộp sữa chua ông tự làm, ít trái cây sạch, hay một cuốn sách.
Ông chưa từng tán tỉnh tôi theo kiểu lãng mạn. Chỉ quan tâm lặng lẽ.
Một buổi chiều, trời mưa lớn. Tôi tan ca muộn. Khi bước ra cửa bệnh viện, tôi thấy ông đứng đó, cầm ô chờ.
– Anh… sao lại ở đây?
– Tôi đoán bác sĩ không mang ô. Mưa lớn thế này, bác sĩ mà ướt thì ai khám bệnh cho tôi?
Câu nói rất bình thường thôi, nhưng lại khiến trái tim tôi mềm ra.
Tôi 44 tuổi, không phải thiếu người thích.
Nhưng tôi thiếu một người… biết cách khiến tôi không cảm thấy lẻ loi.
Ông đưa tôi về tận nhà, nhưng trước khi rẽ đi, ông nói:
– Bác sĩ Lan…
– Nếu bác sĩ đồng ý… tôi muốn mời bác sĩ một bữa cơm.
– Không phải để tán tỉnh, mà để cảm ơn bác sĩ đã khiến trái tim bệnh tật của tôi… đập mạnh trở lại.
Nghe thế, tôi bật cười mà mắt lại cay cay.
**
Nhưng đúng lúc trái tim tôi bắt đầu rung rinh, một chuyện xảy ra.
Hôm đó, ông đến khám, mang theo cuốn album cũ. Trong đó là hình ông và vợ. Ông kể:
– Vợ tôi mất vì bệnh. Tôi từng nghĩ mình chẳng thể mở lòng thêm với ai.
Tôi gật đầu, lòng hơi chùng xuống.
Ông nhìn tôi rất lâu rồi nói:
– Nhưng bác sĩ đừng lo… tôi không tìm người thay thế vợ.
– Tôi chỉ muốn tìm một người… đi cùng quãng đường còn lại.
– Và nếu bác sĩ không ngại… tôi muốn là người được nắm tay bác sĩ lúc bác sĩ mệt.
Tôi che miệng, tránh ánh mắt ông. Một bác sĩ như tôi, cứng rắn bao nhiêu ngoài đời, cũng có lúc… yếu lòng.
Tôi nói nhỏ:
– Tôi… cũng cô đơn lâu rồi.
Ông mỉm cười:
– Tôi biết. Nên tôi mới muốn chữa chung “căn bệnh” này với bác sĩ.
**
Chúng tôi chính thức hẹn hò sau bữa cơm đó.
Một bác sĩ 44 tuổi, một người đàn ông 52 tuổi.
Không hoa hồng, không nhẫn đôi, không lời tỏ tình màu mè.
Chỉ có một câu nói đã thay đổi cuộc đời tôi:
“Hôm bác sĩ hỏi tôi khó thở từ bao giờ…
Tôi muốn trả lời rằng… từ lúc nhìn thấy bác sĩ.”
Tôi bật cười, gục đầu vào vai ông:
– Vậy ra… đó là lý do anh đến tái khám nhiều lần?
– Ừ.
– Căn bệnh này… cần bác sĩ theo dõi lâu dài lắm.
Và tôi biết, từ khoảnh khắc ấy, trái tim tôi – vốn từng khép kín – đã mở cửa trở lại.
Muộn.
Nhưng trọn vẹn.