Ông Lung là một người đàn ông trung niên, hiền lành, sống cùng vợ trong một ngôi nhà nhỏ nép bên bìa rừng. Ngày nào ông cũng cầm rìu, đi sâu vào rừng để đốn củi, kiếm sống qua ngày. Rừng nơi ông Lung sống không chỉ rộng mà còn có những gốc cây cổ thụ lớn, âm u và tĩnh lặng. Người làng ít ai dám đi sâu vào, bởi họ tin rằng rừng mang theo những điều bí ẩn mà con người khó hiểu nổi.

Một tuần trước, khi ông Lung đi sâu vào rừng để chặt củi ở một khu vực chưa từng lui tới, ông bỗng thấy một con mèo. Nó không giống mèo thường ngày trong làng. Bộ lông của nó bóng mượt như nhung, mắt xanh biếc long lanh và sáng lấp lánh trong ánh nắng xuyên qua tán lá. Con mèo nhìn ông, dường như hiểu mọi cử chỉ, rồi lặng lẽ bước theo ông Lung về nhà.
Ông Lung vốn là người yêu mèo, từ hồi nhỏ đã từng nuôi mèo, nhưng chưa bao giờ thấy loài mèo nào đặc biệt đến thế. Khi về nhà, ông đặt con mèo vào một chiếc giỏ nhỏ, nó ngồi yên, không hề sợ sệt. Bà vợ ông Lung khi thấy vậy cũng bất ngờ, nhưng nét mặt dần chuyển sang vui mừng: “Chúng ta có thêm bạn rồi, ông à!”
Chỉ trong vòng một tuần, ông Lung liên tiếp gặp thêm bốn con mèo khác trong rừng. Chúng xuất hiện vào những thời điểm khác nhau, nhưng đều điềm tĩnh, dường như biết ông Lung sẽ đưa về nhà. Khi về đến nhà, ông Lung đã có tổng cộng năm con mèo. Ngôi nhà nhỏ vốn chỉ có hai vợ chồng bỗng trở nên ồn ào và sống động lạ thường.
Nhưng điều kì lạ bắt đầu xuất hiện. Đàn mèo không ăn cá hay thức ăn sẵn dành cho mèo. Chúng chỉ ăn cơm với thịt. Bà vợ ông Lung, vốn nấu ăn khéo, thử nấu đủ loại cá, thịt, rau củ… nhưng lũ mèo đều bỏ qua cá, thậm chí quay đi tránh. Chúng chỉ chịu ăn cơm nóng với thịt thái nhỏ, ăn xong còn liếm sạch bát. Ông Lung cười xòa: “Chắc chúng thích cơm với thịt thôi, không sao đâu.”
Qua hai tháng, đàn mèo lớn lên nhanh đến mức khó tin. Ban đầu chỉ là những con mèo nhỏ nhắn, nay chúng đã nặng gần chục ký mỗi con, thân hình chắc nịch, cơ bắp cuồn cuộn. Chúng nhảy xa, chạy nhanh và khéo léo hơn bất cứ con mèo nào trong làng. Vợ chồng ông Lung vừa thích thú, vừa hơi lo lắng: “Sao chúng lớn nhanh như vậy nhỉ? Không lẽ là… mèo rừng?”
Một đêm nọ, khi trời tối mịt, gió rít qua cánh cửa sổ, cả làng đang ngủ say, thì những âm thanh lạ xuất hiện từ đình làng. Tiếng loảng xoảng, tiếng bát đĩa vỡ, tiếng mèo kêu vang rợn người. Ông Lung giật mình, vội kéo vợ ra ngoài, cả hai nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng: năm con mèo của ông Lung cùng một đàn mèo khác từ rừng đã kéo đến, phá tung mọi thứ trong đình.
Mọi đồ cúng, mâm lễ, bát hương… đều bị cào xé, hất văng khắp nơi. Những con mèo khổng lồ nhảy lên bàn, nhảy qua tượng thờ, ánh mắt lóe sáng như biết tính toán. Chúng không còn giống mèo bình thường nữa, đôi mắt xanh biếc bây giờ lóe lên màu lửa, cơ thể cứng chắc, và mỗi bước nhảy khiến sàn gỗ rung lên.
Cả làng tá hỏa. Người dân chạy ra, la hét, nhưng chẳng ai dám tiến gần. Ông trưởng làng, người vốn can đảm, cũng đứng lặng người trước cảnh tượng này. Những lời kinh kịch và câu chuyện ma rừng mà các cụ kể bỗng hiện lên trong đầu mọi người: “Mèo rừng thời cổ xưa, nếu ăn thức ăn của người và lớn quá nhanh, là điềm gở sẽ xảy ra…”
Ông Lung lặng người, nhìn đàn mèo của mình phá tan mọi thứ. Ông bàng hoàng nhận ra, niềm vui nuôi mèo hóa ra là một tai họa tiềm ẩn. Bà vợ ông ôm chặt ông, nước mắt lăn dài: “Ông thấy chưa, chỉ vì chúng ta đem về mà… cả làng sẽ gặp họa.”
Dân làng quyết định phải bắt lũ mèo. Mọi người hợp lực, dùng dây thừng, lồng sắt và đủ mọi cách, nhưng đàn mèo quá nhanh nhẹn, quá thông minh. Chúng lao qua những khe hở, nhảy lên nóc nhà, và bất cứ ai tiến gần đều bị chúng hù dọa bằng tiếng kêu rợn tóc gáy.
Cuối cùng, sau nhiều giờ vật lộn, đàn mèo cũng bị bắt. Nhưng ai nấy đều mệt lả, sợ hãi. Không ai dám nuôi chúng nữa, cũng không thể thả về rừng. Lũ mèo không còn giống những sinh vật bình thường, dường như đã mang theo một sức mạnh huyền bí nào đó. Dân làng quyết định bán chúng đi xa, hy vọng tránh được tai họa.
Ông Lung trở về nhà, nhìn ngôi nhà trống trơn, lòng nặng trĩu. Hai tháng trước, năm con mèo mang lại niềm vui, tiếng cười, bây giờ chỉ còn lại điềm gở và nỗi sợ hãi. Đêm ấy, ông nằm trằn trọc, nghe gió rít qua kẽ cửa, vẫn còn nhớ ánh mắt xanh biếc của chúng. Đôi mắt ấy như nhắn nhủ rằng: “Chúng ta chỉ là con người, không thể kiểm soát mọi thứ của tự nhiên.”
Tin tức về sự kiện kỳ lạ nhanh chóng lan ra khắp làng. Người làng kể lại, truyền miệng, khiến bất cứ ai nhắc tới đàn mèo cũng rùng mình. Một số người tin rằng, lũ mèo là hiện thân của linh hồn rừng, đến để cảnh báo con người về sự xâm phạm thiên nhiên. Một số khác thì cho rằng, chúng là điềm báo trước những tai họa sắp tới.
Từ đó, ngôi làng của ông Lung trở nên cẩn trọng hơn. Mọi người không dám mang mèo về nuôi, tránh xa rừng sâu, và những câu chuyện về đêm kinh hoàng ấy trở thành giai thoại đáng sợ. Ông Lung và vợ sống âm thầm, mỗi khi nhớ về đàn mèo, họ vừa buồn vừa sợ. Họ hiểu rằng, niềm vui đôi khi cũng đi kèm điềm gở, và đôi khi những sinh vật nhỏ bé cũng có sức mạnh khiến cả làng phải kinh hãi.
Câu chuyện về đêm mèo khổng lồ trở thành một lời cảnh tỉnh: thiên nhiên luôn ẩn chứa điều bí ẩn, và con người, dù hiền lành, cũng chỉ là khách trọ trong thế giới rộng lớn này.