Mỗi sáng thức dậy đánh vật với đống chiến trường của nhà 3 thế hệ bày ra. Vậy mà ngày nào mẹ chồng cũng nói con dâu lười như "hủi" có mấy cái bát dọn chẳng xong. Tôi sôi m/áu bỏ về nhà ngoại nguyên 1 tuần...
Mỗi sáng thức dậy đánh vật với đống chiến trường của nhà 3 thế hệ bày ra. Vậy mà ngày nào mẹ chồng cũng nói con dâu lười như "hủi" có mấy cái bát dọn chẳng xong. Tôi sôi m/áu bỏ về nhà ngoại nguyên 1 tuần...
Mỗi sáng thức dậy đánh vật với đống chiến trường của nhà 3 thế hệ. Chén
bát từ tối hôm qua chất ngổn ngang, sàn nhà đầy vụn bánh của mấy đứa
nhỏ, khăn áo bố chồng, mẹ chồng, em chồng vứt mỗi người một góc. Tôi làm
như một cái máy từ 5h sáng, vậy mà mẹ chồng vẫn đứng chống nạnh ngay cửa bếp, giọng gắt từ lúc gà chưa gáy:
Đấy, tôi nói rồi, con dâu nhà này lười như hủi! Có mỗi mấy cái bát mà dọn còn không xong!
Nói xong bà còn cố ý nói to hơn cho cả nhà nghe. Chẳng ai bênh vực. Mấy đứa em chồng thì lướt điện thoại, cười hô hố. Chồng tôi từ trong buồng bước ra, chỉ buông đúng một câu:
Ờ thì làm chưa xong còn gì.
Một câu mà tim tôi như có ai cầm bóp. Bao nhiêu ấm ức dồn lại, tôi lau vội mắt, cởi tạp dề, xách túi về ngoại một mạch nguyên một tuần, không thèm quay đầu lại.
Tưởng tôi đi rồi thì họ sung sướng, ai ngờ…
Chỉ
đến buổi tối hôm đầu tiên, mẹ chồng đứng nhìn bếp nguội ngắt, bát đũa
đầy chậu, phòng khách bừa như bị bão cuốn. Bà cằn nhằn:
Con dâu gì mà đi không nói một câu!
Chồng tôi nhăn nhó:
Mẹ nói người ta chứ ai?
Mẹ chồng lập tức bật lại:
Tao nói đúng thì tao mới nói!
Nhưng sáng hôm sau, bà mới hiểu “đúng” sai thế nào.
Không ai dậy nấu ăn, trẻ con khóc vì đói. Chồng tôi hấp tấp ra mua đồ ăn sáng, nhưng ăn xong ai rửa?
Không ai.
Chậu bát từ hôm trước thành ngọn núi.
Ngày thứ hai, bố chồng bắt đầu càu nhàu:
Nhà gì như bãi rác thế này? Con dâu nó đi đâu không về?
Chồng tôi chỉ im như tượng.
Đến ngày thứ ba, nhà chính thức loạn: trẻ đi học muộn, em chồng bị bếp dầu bắn trúng vì chưa bao giờ biết chiên cái trứng, mẹ chồng trượt chân vì sàn nhà vương nước tương đổ từ hôm trước.
Lúc đó, bà mới bắt đầu thốt lên câu mà đời này tôi nghĩ mình chẳng bao giờ nghe:
Giá mà nó về…
Ngày thứ năm, chồng tôi khăn gói sang nhà ngoại. Thấy tôi đang ung dung pha trà, anh gần như bật khóc:
Về đi em. Nhà tan hoang rồi.
Tôi ngồi im, nhấp trà:
Tan thì dọn, không phải trách nhiệm của tôi.
Anh cúi đầu:
Mẹ… cũng hiểu rồi.
Tôi cười nhạt:
Anh chỉ xin cho anh, chứ mẹ anh thì còn lâu.
Anh sững lại, không nói được gì.
Tối hôm đó mẹ chồng gọi cho tôi. Lạ hơn, bà nói năng nhỏ nhẹ:
Con… về đi. Mẹ… cũng sai.
Tôi hơi khựng lại – lần đầu trong đời bà nhận sai.
Nhưng đến tối hôm sau, tôi mới biết lý do thực sự.
Hàng xóm bên cạnh sang chơi, thấy cảnh nhà chồng tôi bừa bộn như bãi phế liệu, nói một câu “thủng tim”:
Thảo nào, có con dâu mà đối xử như người ở, nó bỏ đi cũng đúng.
Câu nói lan một vòng, cả xóm bu vào bàn tán:
Nhà làm khổ con dâu thì ráng chịu.
Bà ấy trước giờ chửi con dâu như mất dạy…
Mặt mẹ chồng mất hết nước, danh tiếng đổ xuống sông. Bà mới cuống cuồng gọi tôi về… không phải vì thương tôi mà vì sợ mang tiếng.
Tối đó tôi về, đứng giữa phòng khách, nhìn tất cả đang lúng túng. Mẹ chồng tưởng tôi sẽ xắn tay áo dọn ngay, nhưng tôi bỏ túi đồ xuống, nói từng chữ:
Con về, nhưng từ hôm nay, mỗi người tự làm phần của mình. Con không làm osin cho bất kỳ ai nữa.
Cả nhà im re.
Chồng tôi đứng lên đầu tiên:
Em nói đúng. Em chịu đủ rồi.
Mẹ chồng nín lặng, nhưng cuối cùng cũng phải gật đầu.
Từ hôm đó:
Em chồng tự rửa bát.
Chồng tôi thay phiên cùng tôi nấu ăn.
Mẹ chồng không còn câu “lười như hủi”.
Và mỗi khi tôi đi ra ngoài, chồng tôi chỉ nói một câu:
Ở nhà ba người lớn sợ vợ mày bỏ đi tiếp.
Tôi nghe mà hả hê không tả nổi.
