Gia đình chồng khá êm ấm, duy chỉ có một người khiến tôi đau đầu: em chồng tên Diễm, 22 tuổi, đang học cao đẳng nhưng bỏ dở vì nợ nần bạn bè

 

Tôi năm nay 32 tuổi, làm kế toán. Lấy chồng được ba năm, sống chung với bố mẹ chồng. Gia đình chồng khá êm ấm, duy chỉ có một người khiến tôi đau đầu: em chồng tên Diễm, 22 tuổi, đang học cao đẳng nhưng bỏ dở vì nợ nần bạn bè.

Diễm không ở nhà, nhưng cuối mỗi tháng đều về. Không phải thăm mẹ thăm anh, mà là… vét sạch tủ lạnh.

Không phải vài thứ lặt vặt, mà là toàn bộ:

Thịt tôi mua cả tuần

Rau củ tôi sơ chế sẵn

Hộp trái cây tôi để dành cho chồng

Thậm chí cả hộp sữa của tôi cũng biến mất

Không một lời xin phép.
Không một lời cảm ơn.

Cô ấy làm như thể tủ lạnh đó sinh ra để cho cô ấy dọn.


1. Những lần đầu – tôi nhẫn nhịn

Tôi nói nhẹ:

– Diễm ơi, lần sau em muốn mang đồ về thì cứ nói chị một tiếng nha.

Cô ấy tỉnh queo:

– Em tưởng đồ trong tủ là của chung chứ chị? Nhà mà…

Tôi cười gượng:

– Ừ thì đúng… nhưng cũng phải biết chừng mực em à.

Diễm liếc tôi:

– Chị tiếc vậy sao? Có mấy hộp đồ ăn thôi mà…

Nghe mà muốn nghẹn. Tôi đi làm cả ngày, tối về lại nấu cơm, dọn dẹp, chăm bố mẹ chồng. Mỗi tuần tôi đi chợ 2–3 lần. Thứ gì trong tủ lạnh đều do tôi làm ra.

Nhưng vì hòa khí, tôi im.


2. Từ nhẫn nhịn thành… vô hình

Thời gian trôi, mẹ chồng dần quen việc Diễm mang đồ đi.

Có lần mẹ chồng còn nói:

– Cứ để nó lấy. Con chị nó đang khó khăn mà. Chị dâu thì rộng rãi chút cũng chẳng sao.

Tôi nghe mà lòng chùng xuống.

Không phải tôi không thương cô ấy.
Nhưng thương không có nghĩa là bị coi là vô hình, bị mặc định rằng mọi công sức của tôi đều phải cho người khác lấy tùy ý.

Chồng tôi thì hiền:

– Thôi kệ em nó. Em ấy trẻ con mà.

Trẻ con?
22 tuổi?
Đủ tuổi vay nợ, đủ tuổi xài tiền như nước mà gọi là trẻ con?

Tôi cười buồn.


3. Hành động bất thường – dấu hiệu đầu tiên

Một tối thứ bảy, tôi mở tủ lạnh để nấu canh. Tủ… trống trơn.

Tôi thở dài. Lại là Diễm.

Nhưng lần này lạ hơn:
Cả mấy con gà tôi mới mua sáng nay, còn chưa kịp làm sạch, cũng biến mất.

Tối đó Diễm không về. Tôi thử hỏi khéo mẹ chồng:

– Mẹ, Diễm có ghé nhà không ạ?

– Có, nó về lúc trưa. Lấy ít đồ ăn rồi đi ngay.

Ít…?
Tôi muốn bật cười.

Không phải ít, mà là vét sạch.

Tôi chợt cảm giác chuyện này ngày càng bất thường, nhưng tôi không có bằng chứng, nói ra chỉ sợ bị bảo là làm lớn chuyện.


4. Ngày tôi quyết định dừng nhẫn nhịn

Cuối tháng sau, Diễm lại xuất hiện.

Tôi đi làm về muộn. Vừa mở tủ, tôi đã hiểu:
Tủ lạnh lại bị dọn sạch.

Nhưng lần này có thêm một thứ đáng sợ hơn: phong bì tiền tôi cất trong ngăn bên cạnh bị mất.

Tôi run run kiểm tra. Đúng là mất.

Tôi bước ra phòng khách, Diễm đang bấm điện thoại. Tôi hỏi thẳng:

– Em có thấy phong bì màu xanh trong tủ không?

Diễm không nhìn tôi:

– Không. Em chỉ lấy đồ ăn thôi.

Mẹ chồng từ trong bếp bước ra:

– Con nghi ngờ gì Diễm đó? Con bé nó ngoan chứ có phải người xấu đâu.

Tôi nghẹn.

Chồng thì bảo:

– Em để tiền trong tủ lạnh làm gì kỳ vậy?

Tôi cười nhạt:

– Vì tiền để trong phòng sẽ mất, nên em phải để nơi không ai ngờ tới.

Cả nhà im lặng vài giây.

Rồi chồng tôi nói:

– Thôi… mất thì xem như xui.

Không ai đứng về phía tôi.
Không ai tin tôi.

Tôi lần đầu tiên cảm giác mình không còn thuộc về căn nhà này.


5. Tôi xách vali rời đi

Tối đó, tôi thu dọn quần áo, đặt vào vali.
Tôi không cãi nhau.
Không khóc lóc.
Không đổ lỗi.

Chỉ để lại một câu:

– Khi nào mọi người nhớ tới tôi, gọi tôi về.

Mẹ chồng tròn mắt:

– Con làm trò gì vậy? Một chuyện nhỏ xíu mà đòi bỏ nhà đi?

Tôi bình tĩnh:

– Vì chuyện nhỏ này lặp lại một năm ròng, mẹ à.

Chồng tôi kéo tay:

– Anh sai rồi, nhưng… em đừng đi.

Tôi nhìn anh, nhẹ như gió:

– Anh không sai. Anh chỉ… không ở phía em thôi.

Tôi kéo vali đi, chẳng ai giữ.


6. Một tháng sau – cú điện thoại giữa đêm

Tôi chuyển về ở tạm nhà bạn thân. Một tháng đó tôi sống nhẹ nhàng, thanh thản lạ kỳ.

Cho tới một đêm, mẹ chồng gọi điện, giọng hoảng loạn:

– Con ơi… về nhà đi… có chuyện lớn rồi!

Tôi giật mình:

– Chuyện gì vậy mẹ?

– Diễm… nó bị công an mời lên làm việc. Họ nói nó liên quan đến “đường dây đa cấp lừa đảo” gì đó. Nó nợ người ta gần trăm triệu… Mẹ sợ quá…

Tôi chết lặng.

Mẹ chồng nghẹn ngào:

– Mẹ không biết nó lấy tiền đâu trả… từ hôm con đi, tủ lạnh mẹ tự đi chợ, mẹ mới biết nó… không phải lấy ít… mà lấy hết sạch thật. Nó còn móc cả ví mẹ…
– Con ơi… con về giúp mẹ với…

Tôi im lặng vài giây.

Thì ra, chỉ khi tôi rời đi, mẹ chồng mới tận mắt chứng kiến sự thật.

Thì ra, Diễm không phải vô tư.
Cô ta đang cày nát gia đình để bơm tiền cho nhóm lừa đảo.


7. Tôi trở về và sự thật trái ngang

Hôm sau tôi về.

Diễm đang khóc trong phòng. Mẹ chồng vừa thấy tôi liền ôm chặt:

– Con ơi… mẹ xin lỗi… mẹ sai rồi… mẹ không biết Diễm nợ nần trầm trọng vậy… Mẹ không nên trách con lúc đó…

Tôi thở dài:

– Không sao đâu mẹ. Giờ quan trọng là giải quyết chuyện của Diễm.

Sau khi tìm hiểu, tôi sốc:

Diễm tham gia nhóm “đầu tư online – lãi kép mỗi ngày”.

Muốn rút tiền phải nộp thêm phí.

Muốn “lên cấp” phải nộp thêm nữa.

Để đủ tiền, Diễm liên tục lấy đồ ăn, tiền, đồ dùng ở nhà.

Thậm chí phong bì tiền của tôi bị mất, Diễm cũng lấy.
Nhưng cô ấy không dám nói.

Diễm quỳ xuống trước tôi:

– Em xin lỗi… Em sợ chị nói với mẹ… Em không cố ý lấy hết… nhưng em bí quá…

Giọng cô run như trẻ con sợ đòn.

Tôi nhìn mẹ chồng. Bà ngồi phịch xuống ghế, như mất hồn.

Bà thì thào:

– Giờ mẹ mới hiểu từ khi con đi… nhà này mới rối loạn như vậy.


8. Tôi giúp Diễm – nhưng đặt ra điều kiện

Tôi ngồi xuống cạnh Diễm:

– Em nói thật hết cho chị nghe. Từ đầu đến cuối em làm những gì?

Diễm nói hết. Tôi ghi lại, sau đó gọi bạn tôi là luật sư tư vấn.
May mắn, Diễm chỉ là người bị lừa, chưa chiếm đoạt tiền ai khác.
Có thể xin giảm nhẹ nếu hợp tác.

Tôi giúp liên hệ với cơ quan điều tra, làm việc rõ ràng.

Sau khi xong, tôi nói với mẹ chồng và cả gia đình:

– Con giúp vì con không muốn em ấy hỏng cả tương lai. Nhưng chuyện này phải rút kinh nghiệm.
– Và… con chỉ trở về nhà khi mọi người thật sự tôn trọng con.

Mẹ chồng nắm tay tôi:

– Từ giờ mẹ sẽ coi con như con ruột. Mẹ xin lỗi vì đã để con thành người vô hình suốt thời gian qua.

Chồng tôi tiến lại gần:

– Anh xin lỗi… anh đã để em chịu đựng một mình.

Diễm cũng nghẹn:

– Chị cho em cơ hội sửa sai nhé…

Tôi mỉm cười nhẹ:

– Được. Nhưng từ nay, tủ lạnh chị quản. Ai muốn lấy gì phải hỏi.
– Và… em phải đi làm thêm, trả nợ dần, không được dính vào thứ đó nữa.

Diễm gật đầu, nước mắt lưng tròng.


9. Kết thúc – Tôi trở lại, nhưng không còn là người cũ

Một tuần sau, tôi kéo vali về nhà.

Lần này, mỗi người tự đến đón tôi.
Không ai còn xem tôi là người “nhẫn nhịn cho qua”.
Càng không ai dám xem tôi là “người vô hình”.

Tôi đứng giữa căn bếp quen thuộc.
Tủ lạnh đầy đủ, gọn gàng, nhưng không còn cảnh ai tự tiện mở ra lấy tất cả.

Mẹ chồng nhẹ nhàng:

– Con thích ăn gì mẹ mua. Giờ trong nhà này… con mới là người giữ chìa khóa bình yên.

Tôi mỉm cười.

Tôi nhận ra:

Im lặng quá lâu chỉ khiến người ta xem thường mình.
Nhưng rời đi đúng lúc sẽ khiến họ hiểu giá trị của mình.

Cuối cùng, tôi không bỏ đi vì yếu đuối.
Tôi chỉ chọn thời điểm để bước ra…
Để rồi quay về, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

 

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''