Cuộc sống sẽ vẫn bình yên nếu như mẹ chồng tôi không xen vào.

 

Chồng đưa lương hết cho mẹ, tôi không nấu ăn – không trả tiền – không đi chợ, đúng ngày thứ 3 thì t//ai h//ọa xảy ra khiến cả nhà thức tỉnh…

Tôi và chồng cưới nhau được 4 năm. Chúng tôi sống trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành, công việc không quá dư dả nhưng cũng đủ để vun vén hạnh phúc. Tôi làm kế toán trong công ty tư nhân, lương 10 triệu. Chồng tôi là thợ kỹ thuật, lương 15 triệu. Hai vợ chồng thống nhất: tiền của ai người ấy giữ, chi tiêu chung thì góp vào.

 

Cuộc sống sẽ vẫn bình yên nếu như mẹ chồng tôi không xen vào.

Bà sống ở quê, nhưng cứ tháng nào cũng lên “thăm con trai”. Mỗi lần lên là ở cả tuần, lúc về thì đem theo không ít tiền, vàng, quà… Tất nhiên tất cả đều từ lương của chồng tôi.

Ban đầu tôi không nói gì. Nhưng rồi tần suất ngày càng dày. Chồng tôi hễ nhận lương là đưa mẹ hết, chỉ giữ lại vài trăm nghìn đổ xăng. Còn chi tiêu nhà – từ cái muối đến tiền điện – đều do tôi gánh.

Một tối, tôi nhẹ nhàng bảo anh:

“Anh giữ lại phần để lo cho gia đình mình nữa chứ. Mình còn dự định sinh con…”

Chồng tôi cau mày:

“Em lo được thì lo đi, mẹ ở quê khổ rồi, giờ chỉ có mình mẹ là thân thôi.”

“Vậy còn vợ con trong tương lai của anh không thân sao?”

Anh quát:

“Em ích kỷ vừa thôi! Mẹ nuôi anh mấy chục năm, em nuôi được anh được mấy năm mà đòi tính toán?”

Tôi đứng chết lặng. Hai mắt cay xè.

Hôm sau, tôi quyết định im lặng. Nhưng im lặng không phải nhẫn nhịn nữa — mà là thay đổi.

Tôi không nấu cơm.
Không đi chợ.
Không đóng bất kỳ khoản chi phí nào.

Tôi vẫn đi làm như thường. Vẫn cười nói với đồng nghiệp. Chỉ là về nhà tôi mặc kệ. Anh muốn ăn thì tự lo. Anh muốn sinh hoạt thì tự trả tiền.

Ngày thứ nhất, chồng tôi nhịn ăn đến tối vì không biết nấu, mẹ chồng thì chỉ quen sai người khác chứ chẳng bao giờ động tay. Cuối ngày, anh lục lọi ví thì không còn đồng nào.

Anh khó chịu nhìn tôi:

“Em không nấu cơm à?”

Tôi đáp tỉnh bơ:

“Em không có tiền.”

Anh quay sang mẹ:

“Mẹ cho con ít tiền, mai con đi làm, còn phải mua đồ ăn.”

Mẹ chồng cười nhạt:

“Tiền lương của con mẹ cầm hết rồi, thiếu thì xin vợ chứ xin mẹ làm gì.”

Tôi ngồi gọt hoa quả ăn, cố tình nói:

“Em không có tiền lo cho cả nhà đâu. Em giữ để chi tiêu cho bản thân thôi.”

Ngày thứ hai, chồng tôi nhăn nhó, mặt nóng bừng vì đói, nhưng nhất quyết không xin lỗi. Mẹ chồng thì lườm nguýt, nói tôi “loại đàn bà vô dụng”.

Tôi vẫn bình thản. Đi làm về tôi ăn ngoài rồi mới về nhà.

Chồng tôi nói trong tức tối:

“Anh không tin em sống thiếu anh được lâu đâu.”

Tôi chỉ cười:
“Còn anh thì có vẻ không sống thiếu tiền của em được rồi.”

Sáng ngày thứ ba — tai họa bắt đầu ập xuống.

Chồng tôi về nhà buổi trưa, mặt tái mét, áo dính bụi và trầy xước. Tôi mở cửa, anh gần như khuỵu xuống:

“Hôm nay… bị tai nạn lao động… Anh vấp ngã từ giàn giáo…”

Tôi hoảng hốt đỡ anh vào ghế:

“Trời ơi! Đau ở đâu? Đã đi bệnh viện chưa?”

Anh lắc đầu:

“Không có tiền… sếp bảo tự đi khám…”

Tôi điếng người. Dù giận nhưng nhìn anh bị thương như vậy, tim tôi thắt lại. Tôi vội lấy hộp sơ cứu và đưa anh vào viện kiểm tra.

Kết quả: xương cổ tay nứttrật khớp vai. Bác sĩ bảo cần nghỉ việc ít nhất một tháng, chưa kể tiền thuốc men.

Tôi định cầm ví thanh toán…

Nhưng rồi chồng tôi cản:

“Không cần… để mẹ trả…”

Chúng tôi quay sang bà.

Mẹ chồng siết chặt túi xách, mặt tái đi:

“Mẹ… mẹ không còn đồng nào… vừa gửi hết cho bác cả xây nhà rồi…”

Cô y tá nhìn chúng tôi như thể một bi kịch đang diễn ra. Tôi cắn môi. Cảm xúc trong tôi hỗn loạn — vừa thương, vừa tủi, vừa ấm ức.

Cuối cùng, tôi trả viện phí.

Trên đường về, chồng tôi im lặng. Mẹ anh thì thỉnh thoảng liếc tôi, hai bàn tay run run. Về nhà, tôi mang cháo ra cho anh. Anh nhìn tôi, đôi mắt đầy xấu hổ:

“Anh… xin lỗi. Anh sai rồi.”

Tôi đặt bát cháo xuống, giọng nhẹ mà sắc:

“Anh sai ở đâu?”

Anh nghẹn ngào:

“Anh… đã quên mất anh là trụ cột của gia đình. Anh để em một mình gánh vác. Và anh đưa lương cho mẹ mà không nghĩ đến tương lai của vợ chồng mình.”

Mẹ chồng ngồi bên cạnh, lần đầu tiên sau bao lâu bà nói một câu thừa nhận:

“Bác cả gọi điện bảo mẹ gửi gấp hỗ trợ, mẹ nghĩ còn tháng sau con lại có lương… mẹ xin lỗi con dâu. Mẹ… cũng sai.”

Tôi ngẩng lên nhìn bà:

“Mẹ ơi, chăm lo cho mẹ là bổn phận của con cái. Nhưng lo cho gia đình nhỏ của mình mới là trách nhiệm của người đàn ông. Mẹ lấy hết tiền của anh như vậy… nếu sau này chúng con có con cái thì sao? Chúng con sẽ nuôi con bằng gì?”

Bà cúi đầu. Tôi không ngờ có ngày mẹ cũng chịu lắng nghe.

Những ngày sau đó, tôi nghỉ làm vài hôm để chăm chồng. Bà cũng phụ giúp nấu cơm, lần đầu tiên kể từ khi tôi làm dâu. Bà còn đưa tôi cuốn sổ tiết kiệm nhỏ:

“Mẹ sẽ tiết chế lại. Mỗi tháng con trai để mẹ ít thôi đủ chi tiêu là được. Phần còn lại để hai đứa lo cho nhau.”

Tôi nhận, khẽ gật đầu:

“Con cảm ơn mẹ.”

Chồng tôi thường xuyên nắm tay tôi, như thể sợ mất tôi bất cứ lúc nào:

“Nếu lần đó không bị tai nạn… chắc anh vẫn còn u mê. Cảm ơn em đã cho anh thấy giá trị của gia đình này.”

Tôi thở dài:

“Có những bài học phải trả bằng thương tích, bằng nước mắt… nhưng chỉ cần anh hiểu, em sẽ tha thứ.”

Anh nhìn tôi đầy quyết tâm:

“Từ nay tiền lương để em giữ.”

Tôi bật cười:

“Không cần. Nhưng anh phải biết trân trọng nơi mình thuộc về.”

Tôi kể câu chuyện này không phải để khoe mình mạnh mẽ, mà để những người làm vợ hiểu:

Một gia đình chỉ thật sự bền vững khi người đàn ông biết hướng về tổ ấm của chính mình.

Hiếu thảo là đúng…
…nhưng mù quáng thì là sai.

Và tôi cũng học được rằng:

Sự hy sinh đôi khi phải có giới hạn.
Khi bạn im lặng chịu đựng — người ta sẽ coi đó là nghĩa vụ.
Nhưng khi bạn đứng lên bảo vệ quyền của mình — họ sẽ học cách tôn trọng.

Từ tai nạn ấy, cuộc sống chúng tôi thay đổi rất nhiều:
Chồng tôi chín chắn hơn.
Mẹ chồng hiểu chuyện hơn.
Còn tôi biết mình xứng đáng với sự yêu thương và trân trọng.

Đôi khi, một cú ngã đau… chính là điều cần thiết để một người biết đứng lên đúng cách.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''