Biết tôi tiết kiệm được khoản kha khá, mẹ chồng đòi đưa 3 tỷ cho em chồng làm ăn, nếu không sẽ “nói con trai lyhon với tôi”

 

Tôi là Minh Anh, một kiến trúc sư trẻ tuổi với niềm đam mê cháy bỏng. Sau 5 năm ra trường, tôi đã tích lũy được một số vốn kha khá và quyết định mở công ty riêng. Đó cũng là lúc tôi gặp Đức – một người đàn ông hiền lành, chân thật, làm việc trong ngành xây dựng. Tình yêu đến tự nhiên, và chúng tôi nhanh chóng kết hôn. Đức có một người mẹ đơn thân và một cậu em trai, Duy, đang học đại học. Cuộc sống của tôi, từ khi lấy Đức, bắt đầu gắn liền với gánh nặng gia đình anh.

 

 Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người và mọi người đang học

 

Mẹ chồng tôi, bà Lan, là người phụ nữ khắc khổ, cả đời chỉ mong con trai út được “thơm lây” từ anh trai và chị dâu. Dù công ty tôi đang trên đà phát triển, tôi vẫn thường xuyên bị bà bóng gió về chuyện “giúp đỡ” Duy. Từ việc chu cấp tiền ăn học, đóng học phí, cho đến mua xe máy mới, tôi đều gật đầu làm. Đức thì lúc nào cũng “Em giúp Duy đi, nó là em anh mà.” Tình yêu của tôi dành cho Đức khiến tôi bỏ qua tất cả. Tôi tin rằng, mình đang xây dựng một gia đình hạnh phúc, đầy đủ.

Năm năm sau ngày cưới, công ty tôi đã trở thành một cái tên có tiếng trong ngành. Tôi đã mua được căn nhà khang trang ở ngoại ô, sắm xe hơi đời mới và có một khoản tiết kiệm lớn. Mọi thứ dường như hoàn hảo, cho đến khi cơn bão ập đến.

Chương 2: Cơn Bão Nổi Lên

Một buổi tối định mệnh, khi tôi đang kiểm tra lại bản vẽ cho dự án mới, mẹ chồng gọi tôi vào phòng khách. Bà ngồi đó, vẻ mặt nghiêm nghị, bên cạnh là Đức đang cúi gằm mặt.

“Minh Anh, con ngồi xuống đây,” bà nói, giọng không hề có sự ấm áp như mọi khi.

Tôi có linh cảm chẳng lành. “Dạ, có chuyện gì vậy mẹ?”

“Duy nhà mẹ có chuyện rồi,” bà thở dài. “Nó trót làm vỡ đồ cổ ở chỗ làm thêm, số tiền bồi thường lên đến… 3 tỷ đồng.”

Tim tôi thắt lại. 3 tỷ? Một con số khổng lồ! “Nhưng sao Duy lại làm vỡ đồ cổ? Cậu ấy làm ở đâu mà đồ cổ đắt vậy?”

“Thì… thì nó làm ở một gallery tư nhân,” bà ấp úng. “Bây giờ người ta đòi bồi thường, nếu không sẽ kiện ra tòa, còn dọa báo cảnh sát nữa.”

Đức lúc này mới ngẩng mặt lên, đôi mắt van lơn nhìn tôi: “Anh xin em, Minh Anh. Em giúp Duy đi. Nó mà bị đi tù thì cả đời này hỏng hết.”

Tôi hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Số tiền lớn như vậy… làm sao con có được ngay?”

Mẹ chồng tôi đập bàn cái “rầm.” “Con còn giả vờ sao? Bao nhiêu năm nay con kiếm được bao nhiêu tiền, mua nhà, mua xe, mở công ty… Mà giờ con lại nói không có 3 tỷ sao?” Bà chỉ tay vào mặt tôi. “Đừng nghĩ là mẹ không biết con có sổ tiết kiệm đứng tên mình đấy! Rút ra đưa cho Duy đi!”

Tôi sững sờ. “Mẹ… mẹ theo dõi con sao?”

“Con là dâu con, tài sản của con cũng là của gia đình này!” Bà nghiến răng. “Bây giờ con không đưa tiền thì đừng trách mẹ. Mẹ nói cho con biết, không cho thì ly hôn đi! Nhà này không cần loại dâu không biết thương em chồng!”

Tôi nhìn Đức, ánh mắt anh đầy sự cầu xin, không một chút bênh vực. Thay vì an ủi hay phản bác mẹ, anh lại thốt ra câu nói khiến trái tim tôi tan nát: “Minh Anh, em nghe lời mẹ đi. Chỉ là 3 tỷ thôi mà.”

Chương 3: Lá Thư Cuối Cùng

Đêm đó, tôi không ngủ. Lời đe dọa của mẹ chồng, sự thờ ơ của Đức, và cả cái thái độ ỷ lại của Duy cứ xoáy vào tâm trí tôi. Tôi chợt nhận ra mình đã quá mù quáng. Tôi đã dồn tất cả tâm huyết, tình cảm và tiền bạc vào một gia đình mà ở đó, tôi chỉ là một “con gà đẻ trứng vàng.”

Sáng hôm sau, tôi đã đưa ra quyết định. Tôi đến công ty, dặn dò phó giám đốc vài chuyện quan trọng, sau đó quay về nhà. Mẹ chồng và Đức đang chờ sẵn, vẻ mặt đắc thắng.

“Đã nghĩ thông suốt rồi chứ?” Bà Lan hỏi, giọng đầy mỉa mai.

Tôi đặt một phong bì lên bàn. “Đây là đơn ly hôn, đã ký sẵn. Và đây là chìa khóa căn nhà này. Tôi sẽ dọn ra ngoài ngay lập tức.”

Đức và mẹ chồng tôi trợn tròn mắt. “Con… con điên sao?” Bà Lan lắp bắp.

“Tôi không điên. Tôi chỉ nhận ra mình không còn là một phần của gia đình này nữa,” tôi lạnh lùng nói. “Còn số tiền 3 tỷ, tôi xin lỗi, tôi không có.”

“Cô dám!” Mẹ chồng tôi đứng phắt dậy. “Cô nghĩ không có cô thì nhà này không sống được sao? Cút đi!”

“Vâng, tôi sẽ cút.” Tôi kéo vali ra cửa. “Chúc hai mẹ con bà và Duy sống thật hạnh phúc với nhau.”

Chương 4: Sự Thật Đắng Cay

Ba tháng sau ly hôn, tôi đã chuyển đến một căn hộ nhỏ hơn, tập trung toàn bộ tâm sức vào công việc. Công ty của tôi vẫn phát triển mạnh mẽ.

Một chiều nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Đó là tiếng của Duy. Cậu ta đang khóc nức nở.

“Chị Minh Anh… chị giúp em với… mẹ bị bệnh nặng rồi… bây giờ không có tiền chữa trị… Đức cũng bỏ nhà đi rồi…”

Tôi ngạc nhiên. “Bỏ nhà đi? Sao lại bỏ đi?”

“Từ ngày chị đi, mẹ và Đức cãi nhau liên tục. Anh ấy trách mẹ ép chị đi, rồi công việc làm ăn của anh ấy cũng thất bại. Mẹ thì bán căn nhà cũ đi để đưa tiền cho bạn trai của Duy, nhưng rồi bạn trai Duy ôm tiền bỏ trốn… Duy làm gì có chuyện làm vỡ đồ cổ 3 tỷ nào đâu chị! Đó là do mẹ bị lừa, bà tin lời bói toán là phải lấy 3 tỷ đó để “cúng giải hạn” cho Duy thì Duy mới được làm giám đốc lớn! Mẹ cũng nghĩ rằng chị là “con gà đẻ trứng vàng”, có nhiều tiền nên ép chị đưa ra!”

Nghe Duy nói, tôi như chết lặng. Tất cả chỉ là một màn kịch được dựng lên bởi lòng tham và sự mê tín dị đoan của mẹ chồng, và sự nhu nhược của Đức. Tôi đã nghĩ mình bị ép buộc vì em chồng gây họa, nhưng hóa ra, đó chỉ là cái cớ để chiếm đoạt tài sản của tôi.

“Còn Đức… anh ấy đi đâu?” Tôi hỏi, giọng run run.

“Anh ấy… anh ấy phát hiện ra… anh ấy không phải con ruột của mẹ Lan,” Duy nghẹn ngào. “Lá thư của bố để lại nói rõ tất cả. Mẹ Lan đã giấu kín bí mật này bao nhiêu năm nay.”

Tôi hoàn toàn sụp đổ. Hóa ra, người đàn ông tôi yêu, người tôi đã hy sinh tất cả, lại không hề có sợi dây máu mủ với người mẹ đã lợi dụng tôi. Gia đình mà tôi cố gắng vun đắp, ngay cả mối quan hệ cốt lõi nhất cũng là một lời nói dối.

Chương 5: Kết Cục

Minh Anh không đến bệnh viện. Cô chỉ gửi một số tiền nhỏ qua Duy để đóng viện phí tạm thời. Dù lòng cô đau như cắt, nhưng cô hiểu rằng mình cần phải mạnh mẽ. Mẹ chồng cô, vì bệnh tình và sự thật vỡ lở, đã không qua khỏi một thời gian sau đó. Duy, sau biến cố, trở nên trầm lặng và cố gắng tự mình gây dựng lại cuộc sống.

Còn Đức, anh ta hoàn toàn biến mất. Có lẽ, cú sốc về thân thế và sự thất bại trong hôn nhân đã khiến anh ta không thể đối mặt với bất kỳ ai.

Minh Anh đứng trên ban công căn hộ mới, nhìn ngắm thành phố về đêm. Cô đã mất mát nhiều, nhưng cũng đã học được nhiều hơn. Cô không còn là “con gà đẻ trứng vàng” bị lợi dụng nữa. Cô là Minh Anh – một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, và cuối cùng đã tìm thấy sự tự do thực sự. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng đó là nỗi đau của sự trưởng thành, nỗi đau của một khởi đầu mới.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''