Anh trai tôi rất tiết kiệm, lương 30 triệu mà tháng nào cũng gửi về cho mẹ ít nhất 25 triệu. Từ khi ra trường đi làm kiếm được tiền, tháng nào anh trai cũng vậy cho đến lúc lấy vợ
Nhà tôi có hai anh em.
Anh trai tôi – Anh Hưng – từ nhỏ đã là niềm tự hào của cả dòng họ: học giỏi, ngoan ngoãn, đỗ đại học danh tiếng rồi ra trường đi làm lương 30 triệu/tháng.
Từ ngày đi làm, anh chưa bao giờ để mẹ phải thiếu thốn.
Tháng nào cũng gửi về 25 triệu, giữ lại đúng 5 triệu để ăn uống, thuê nhà, chi tiêu.

Mẹ tôi lúc nào cũng kể khắp xóm:
“Con trai tôi hiếu thảo lắm! Cả tháng chỉ tiêu 5 triệu thôi, còn lại gửi hết cho mẹ!”
Cứ thế suốt 5 năm trời, anh chẳng kêu ca, chẳng than vãn.
Nhưng từ khi lấy vợ, mọi thứ đổi khác.Tiền gửi về chỉ còn 20 triệu/tháng.
Nghe đâu chị dâu nghỉ việc, ở nhà nội trợ.
Mẹ tôi tức lắm, gọi điện trách:
“Giờ có vợ rồi quên mẹ à? Vợ mày bảo mày giữ tiền hả? Đàn ông mà để vợ nắm ví là hỏng rồi con ạ!”
Anh chỉ khẽ nói:
“Mẹ ơi, con vẫn gửi đều mà. Con bận lắm, mẹ đừng suy nghĩ.”
Nhưng mẹ tôi vốn nóng tính, càng nghĩ càng bực.
Bà bảo tôi:
Và rồi, một buổi sáng, mẹ bắt xe lên Hà Nội — nơi anh chị thuê trọ sống.“Mày xem đấy, nó sợ vợ, chắc vợ nó xúi bớt tiền gửi về cho mẹ. Để mai tao lên tận nơi xem con dâu bà làm gì mà tiêu của nó nhiều thế!”
Tôi can ngăn mãi không được, bà bảo:
“Tao chỉ muốn nhìn tận mắt, xem cái nhà nó sống kiểu gì mà tháng nào cũng kêu hết tiền.”
Đến nơi, bà gọi điện cho anh mà không ai nghe máy.
Bà đứng ngoài cửa phòng trọ hơn nửa tiếng, sau đó định quay về thì nghe thấy tiếng ho khan rất khẽ bên trong.
Bà đẩy cửa — cửa không khóa.
Và rồi… bà chết sững.
Phòng trọ nhỏ, tối, chật chội.Trên chiếc giường xếp, anh tôi nằm đó — xanh xao, gầy rộc, mắt trũng sâu, tóc rụng gần hết.
Bên cạnh là mấy lọ thuốc, ống truyền dịch cắm dở, một cuốn sổ nhỏ để ở đầu giường.
Anh mở mắt, thấy mẹ, khẽ cười yếu ớt:
“Mẹ lên rồi à…”
Mẹ tôi sững sờ, nước mắt trào ra:
“Con làm sao thế này? Sao không nói với mẹ? Sao phòng lại như thế này?”
Anh nắm tay mẹ, giọng run run:
Bà gần như ngã quỵ.“Con không muốn mẹ lo. Con bị suy thận giai đoạn cuối… từ hơn một năm nay rồi.”
Anh kể — suốt 2 năm nay, anh phải chạy thận đều đặn, vừa đi làm vừa giấu bệnh.
Tiền thuốc men, viện phí, sinh hoạt… tất cả đều tốn kém.
Còn chị dâu đã nghỉ việc để ở nhà chăm anh.
“Con vẫn cố gửi mẹ 20 triệu mỗi tháng. Phần còn lại… vợ con giữ để trả tiền thuốc và viện phí. Con sợ mẹ biết lại lo, nên nói là còn gửi đủ 25 như trước.”
Mẹ tôi run lẩy bẩy, nắm tay con, khóc không thành tiếng.
“Con ơi, sao con không nói sớm? Sao con giấu mẹ?”
Anh cười yếu:
Đúng lúc đó, chị dâu đi làm thêm ca tối về, thấy mẹ chồng ngồi đó liền quỳ sụp xuống.“Con chỉ sợ mẹ buồn, mẹ tự trách… Con muốn khi nào khỏe lại sẽ về thăm mẹ, mẹ đừng giận con nha.”
“Con xin lỗi, con sợ nói ra mẹ sẽ không chịu nổi. Con đã bán hết nữ trang để chạy chữa cho anh Hưng, nhưng bệnh viện bảo… chỉ còn cách ghép thận.”
Mẹ tôi lặng người, khóc òa.
Đêm đó, bà ngồi bên giường con, nắm tay anh đến sáng.
Và cũng đêm đó, anh gọi tôi đến, nói nhỏ:
Hai tuần sau, anh mất.“Em ơi… trong sổ kia có 10 cuốn sổ tiết kiệm đứng tên mẹ, mỗi cuốn 50 triệu. Anh đã dành dụm từng tháng gửi vào, sợ mai này có chuyện gì, mẹ vẫn đủ sống…”
Trong cuốn nhật ký bên cạnh gối, có dòng chữ cuối cùng:
Từ đó, mẹ tôi chuyển hẳn lên thành phố, sống cùng chị dâu — người con dâu mà trước kia bà từng oán trách.“Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã không thể sống lâu để phụng dưỡng mẹ. Nhưng con vẫn mong mẹ đừng giận vợ con, vì cô ấy là người đã thay con chăm sóc mẹ suốt quãng đời còn lại.”
Bà hay nói với hàng xóm:
“Tôi có mỗi một đứa con trai, nó đi rồi, nhưng để lại cho tôi người con dâu còn hiếu thảo hơn con ruột.”