Về làm dâu ngày đầu mẹ chồng đã bắt giặt 2 chậu quần áo bẩn để từ rất lâu, đang giặt thì phát hiện 1 chỉ vàng trong túi
Ngày đầu tiên tôi về nhà chồng, trời nắng chang chang, nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Vừa đặt cái vali xuống, mẹ chồng đã lạnh lùng chỉ tay ra sân, nơi hai chậu quần áo cao ngất, mùi ẩm mốc xộc lên nồng nặc. Bà nói gọn lỏn:
— Làm dâu nhà này thì phải biết việc. Giặt hết đi, từ hồi trước còn sót lại đấy.
Tôi ngơ ngác, chưa kịp thở đã thấy cả đống áo quần bẩn thỉu như để cả tháng trời. Vải quăn cứng, mùi hôi thấm tận mũi. Tôi cắn răng, không dám cãi, lặng lẽ xắn tay áo lao vào giặt. Nước lạnh ngắt, tay tôi đỏ rát, nhưng càng vò càng thấy tức tủi.
Đến khi lộn chiếc quần cũ của ai đó ra, bỗng “leng keng” một vật gì rơi xuống thau. Tôi giật mình, cúi xuống nhặt thì thấy một chiếc nhẫn vàng, khắc hoa văn tinh xảo, rõ ràng là vàng thật. Tim tôi đập thình thịch.
Tôi vội ngó quanh, sợ ai đó nhìn thấy. Nhưng lúc ấy, phía cửa bếp, ánh mắt sắc như dao của mẹ chồng đã nhìn chằm chằm vào tôi. Bà tiến lại, giọng nghiêm khắc:
— Cái gì rơi đấy? Đưa đây cho tôi!
Tôi cứng người, chiếc nhẫn vàng còn nằm trong tay, lạnh buốt như lưỡi dao. Một suy nghĩ lóe lên: Nếu đưa thì e rằng bà sẽ đổ cho tôi tội tham lam; nếu giữ lại, tôi sẽ mang tiếng ăn cắp ngay ngày đầu làm dâu.
Không khí đặc quánh, im lặng đến nghẹt thở. Chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt và ánh mắt nghi hoặc của mẹ chồng dán chặt vào bàn tay tôi…
Tôi chưa kịp trả lời thì bàn tay mẹ chồng đã chụp lấy cổ tay tôi, siết chặt đến mức đau nhói. Bà giật phắt chiếc nhẫn vàng khỏi tay tôi, đôi mắt ánh lên tia giận dữ:
— Tao biết ngay mà! Vừa mới bước chân về nhà này đã sinh tật ăn cắp. Ai cho mày dám lục lọi túi quần áo cũ để lấy vàng hả?
Tôi sững sờ, miệng lắp bắp:
— Con… con không có… Con đang giặt thì nó rơi ra…
Nhưng chưa kịp nói hết câu, bà đã hét lớn, gọi cả nhà chồng lại. Bố chồng, chị chồng, em chồng lục tục kéo ra, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy khinh miệt. Mẹ chồng giơ cao chiếc nhẫn như một bằng chứng không thể chối cãi:
— Đây này! Vừa mới ngày đầu về đã định cầm vàng nhà tao. Không biết bố mẹ mày dạy dỗ mày kiểu gì mà để mất dạy đến thế?
Tôi nghẹn ứ nơi cổ, nước mắt chực trào ra. Tôi muốn giải thích nhưng cả nhà đều xì xào:
— Đúng là con gái nhà quê, nghèo túng nên mới ham hố.
— May mà mẹ phát hiện kịp, không thì chẳng biết nó còn dòm ngó những gì.
Tôi run rẩy, cố gắng biện minh:
— Con thề con không lấy… Con chỉ đang giặt thì rơi ra thôi…
Mẹ chồng cười khẩy, giọng rít lên:
— Thề ư? Thề thì vàng này sao lại nằm trong tay mày? Hay mày định nuốt trôi luôn nếu tao không thấy?
Không khí trong sân đặc quánh, ai cũng nhìn tôi như kẻ tội đồ. Tôi thấy mình bị đẩy vào hố sâu oan ức, mới ngày đầu đã bị đóng mác là kẻ ăn cắp.
Đúng lúc đó, từ trong nhà, chồng tôi bước ra. Anh nhìn cảnh tượng hỗn loạn, rồi nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt anh… không hề che chở, mà đầy nghi ngờ.
— Em… giải thích đi. Tại sao nhẫn vàng lại ở trong tay em?
Tôi chết lặng. Toàn thân lạnh toát, bàn tay run rẩy mà không biết phải nói gì nữa…