Ăn mừng nhân tình mang bầu con trai chồng mời cả nhà chồng đi du lịch Sài Gòn mặc kệ vợ ở nhà trở dạ tự đến viện sinh con một mình…
Lan – cô gái nhỏ nhắn, hiền lành, cưới Minh sau 3 năm yêu nhau. Họ từng mơ về một mái ấm đầy ắp tiếng cười con trẻ. Lan làm kế toán, chồng làm nhân viên kinh doanh trong một công ty vật liệu xây dựng lớn. Cuộc sống không giàu sang, nhưng đủ bình yên – cho đến khi người thứ ba xuất hiện.

Minh có bồ – Thảo, một cô gái trẻ trung, sắc sảo mới vào công ty làm việc được 3 tháng, và đặc biệt là… vừa báo tin có thai, là con trai. Khi nghe tin đó, Minh như phát điên lên vì hạnh phúc.Hắn mở tiệc linh đình, mời cả nhà nội đi du lịch Sài Gòn ăn mừng “cháu đích tôn sắp ra đời”, để mặc Lan đang ở nhà… sắp sinh con gái.
Lan năn nỉ chồng: “Anh… đợi em sinh xong rồi đi được không?”.Minh lạnh lùng đáp: “Ở nhà đẻ con gái thì có gì mà phải hoãn. Tôi bận chuyện lớn hơn. Cưới 5 năm mới chửa, mà lại chửa con gái thì chấp nhận thôi”.
Câu nói đó như nhát dao cứa sâu vào lòng người đàn bà đang mang nặng đẻ đau. Đêm đó, Lan trở dạ. Một mình giữa căn nhà trống, cô gọi taxi, nhưng trời đổ mưa như trút, đường ngập, không có chiếc xe nào nhận chuyến.
Cơn đau quặn thắt, hơi thở gấp gáp, nước mắt hòa với nước mưa. Cô tưởng mình sẽ sinh con giữa cơn bão cô độc ấy. Bất ngờ, một chiếc xe màu đen dừng lại. Người đàn ông bên trong hạ kính, giọng trầm ấm: “Cô ơi, có cần giúp không?”.
Lan gào lên: “Tôi sắp sinh… làm ơn đưa tôi đến bệnh viện!”
Không chần chừ, người đàn ông mở cửa, chạy ra dìu cô lên xe. Dưới cơn mưa tầm tã, xe lao đi như bay. Lan được đưa đến viện kịp thời, cô sinh hạ một bé gái khỏe mạnh. Người đàn ông ấy đứng đợi đến khi bác sĩ báo mẹ tròn con vuông, mới mỉm cười nói: “Chúc mừng cô. Tôi là Long – giám đốc công ty nơi chồng cô đang làm. Hôm nay tình cờ có việc đi qua không ngờ lại gặp cảnh này. Nhưng sao vợ đến ngày sinh nở mà cậu ấy lại xin nghỉ để đi du lịch nhỉ?”.
Lan sững sờ, không nói gì chỉ biết nấc lên từng tiếng, muốn nói cảm ơn anh ấy mà không thốt ra lời được. Long trấn anh Lan, anh nói nhẹ: “Cô cứ yên tâm, có tôi ở đây.” Long ở lại trong bệnh viện cho tới khi bố mẹ Lan từ quê lên tới nơi.
Ba ngày sau, khi Lan còn nằm trong viện, Minh cùng cả nhà từ Sài Gòn về. Hắn cười nói rôm rả với mọi người trong nhà về đứa con trai còn trong bụng mẹ của hắn. Tuyệt nhiên không nhắc gì tới vợ. Nhưng chưa kịp đặt chân đến nhà thì nhận được cuộc gọi lạnh lùng từ giám đốc Long: “Anh Minh, từ ngày mai anh và cô Thảo không cần đến công ty nữa.”. “Tôi cũng cần nhắc anh: khoản vay 4 tỷ mua nhà anh đang ở, tôi muốn thu hồi ngay.”
Minh hoảng hốt: “Anh Long! Sao lại vậy ạ?”. “Anh nên hỏi vợ anh. Đêm anh ăn mừng con trai ở Sài Gòn, vợ anh suýt chết vì đẻ một mình. Nếu tối đó tôi không đi qua, có lẽ cả mẹ lẫn con đã không còn.” Giọng Long lạnh tanh, dứt khoát: “Nhà đó, coi như tôi thu hồi nợ. Anh có thể dọn đi ngay.”
Không còn việc, không còn nhà, Thảo bỏ đi, để lại Minh và cha mẹ hắn lang thang đứng giữa vỉa hè, nhìn căn hộ giờ đã khóa kín cửa. Bên trong, Lan đang bế con, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, lòng dậy lên một cảm giác kỳ lạ: không oán hận, chỉ thấy nhẹ nhõm.
Một năm trôi qua. Long vẫn âm thầm giúp đỡ hai mẹ con. Anh đến thăm bé gái, mua sữa, rồi dần dần – trở thành người thân thiết nhất của hai mẹ con. Ngày Lan chính thức trở thành vợ của Long, cô nhìn lại hành trình đã qua, khẽ nói: “Nếu hôm ấy không có cơn mưa, chắc em đã không gặp anh.”
Long nắm tay cô, đáp lại bằng nụ cười hiền: “Có những cơn bão đến để cuốn đi kẻ tệ bạc,
và đưa đúng người xứng đáng bước vào đời mình.”