Sau tai nạn, vợ bị hôn mê sâu, ngày nào cũng tốn 10 triệu tiền viện phí thuốc men, chồng âm thầm lên kế hoạch rút ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin sét đánh
Xuân, một nữ giám đốc tài ba, đứng đầu một tập đoàn lớn với hàng trăm
nhân viên. Cô là biểu tượng của sự thành công, mạnh mẽ và quyết đoán.
Chồng cô, Minh, trái ngược hoàn toàn – một người đàn ông hiền lành, ít
nói, luôn ở bên chăm sóc gia đình. Người ngoài thường xì xào Minh là kẻ
“ăn bám”, nhưng Xuân chẳng bận tâm. Với cô, Minh là điểm tựa dịu dàng,
luôn ở đó mỗi khi cô mệt mỏi trở về từ những cuộc họp căng thẳng.
Thời gian trôi qua, hóa đơn chất chồng, áp lực tài chính đè nặng lên Minh. Anh bắt đầu nghe những lời thì thầm độc địa từ người thân: “Cứ để Xuân sống thực vật thế này, nhà cửa cũng đội nón ra đi thôi!” Đêm ấy, trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, Minh đứng bên giường vợ, ánh mắt trĩu nặng. Anh run rẩy chạm vào ống thở – thứ duy trì sự sống mong manh của Xuân. “Anh xin lỗi, Xuân… Anh không thể để cả gia đình sụp đổ…” Với một phút yếu lòng, Minh lén rút ống thở, nước mắt lăn dài trên má.
Sáng hôm sau, chuông điện thoại reo inh ỏi. Minh giật mình, tim đập thình thịch khi nghe giọng bác sĩ: “Anh Minh, chị Xuân… chị ấy tỉnh rồi! Đêm qua, não bộ chị ấy đột nhiên có dấu hiệu hồi phục. Chúng tôi đã cấp cứu kịp thời khi máy báo động!” Minh chết lặng, đôi chân khuỵu xuống. Anh nhận ra điều kinh hoàng: nếu anh không rút ống thở, Xuân có lẽ đã không được cứu kịp thời. Hành động tưởng chừng tàn nhẫn của anh lại vô tình kích hoạt chuỗi sự kiện cứu sống vợ.
Xuân dần hồi phục, nhưng Minh không dám kể sự thật. Anh sống trong day dứt, giấu kín bí mật ấy trong lòng. Mỗi lần nhìn vào mắt vợ, anh chỉ biết ôm cô thật chặt, thầm xin lỗi vì phút yếu lòng suýt cướp đi cả thế giới của mình.