Mang th/ai 5 tháng, tôi rùng minh khi gia đình người yêu d/ọa sẽ h/ủy cưới nếu tôi không chịu cho chồng họ đứng tên trên sổ đỏ...
Mang th/ai 5 tháng, tôi rùng minh khi gia đình người yêu d/ọa sẽ h/ủy cưới nếu tôi không chịu cho chồng họ đứng tên trên sổ đỏ...
Tôi, Linh, 26 tuổi, đang mang thai tháng thứ năm. Những ngày này, tôi ngập trong hạnh phúc xen lẫn lo âu. Hạnh phúc vì đứa con đầu lòng đang lớn lên trong bụng, và đám cưới với Nam – người tôi yêu ba năm – đã được định ngày. Nhưng lo âu, vì gia đình anh bất ngờ thay đổi thái độ.
Hôm đó, tôi và Nam đang chọn nhẫn cưới thì mẹ anh gọi điện. Giọng bà lạnh tanh: “Linh, nếu cháu không đồng ý cho Nam đứng tên trên sổ đỏ căn nhà bố mẹ cháu để lại, thì đừng mơ đến đám cưới.” Tôi sững sờ, tay run run làm rơi chiếc nhẫn đang cầm. Nam đứng bên cạnh, mặt tái mét, chỉ lặng lẽ nắm tay tôi như an ủi. Căn nhà ấy là tài sản duy nhất bố mẹ tôi để lại trước khi qua đời, là kỷ niệm thiêng liêng tôi luôn giữ gìn. Sao họ lại đòi hỏi như vậy?
Tối hôm đó, tôi ngồi trong căn phòng nhỏ, sổ đỏ đặt trước mặt. Nam đến, giải thích rằng gia đình anh lo lắng cho tương lai, muốn đảm bảo tài sản chung để “an tâm” cho đứa cháu sắp chào đời. Nhưng ánh mắt anh lảng tránh, như đang giấu điều gì. Tôi đồng ý suy nghĩ, nhưng trong lòng dậy lên một linh cảm chẳng lành.
Vài ngày sau, tôi quyết định tìm hiểu kỹ hơn. Tôi nhờ một người bạn làm bên công chứng kiểm tra thông tin về căn nhà. Và rồi, sự thật như một cú đánh trời giáng. Hóa ra, Nam đã âm thầm thế chấp căn nhà của tôi từ một năm trước để vay tiền cho một dự án kinh doanh bí mật. Số tiền đó đã mất sạch vì dự án thất bại, và ngân hàng sắp siết nợ. Gia đình anh biết chuyện, nên ép tôi cho Nam đứng tên sổ đỏ để hợp thức hóa việc thế chấp, che giấu sai lầm của anh.
Tôi
chết lặng. Người tôi yêu, người tôi tin tưởng, lại lừa dối tôi vì tiền.
Đêm đó, tôi gọi Nam đến đối chất. Anh quỳ xin lỗi, nước mắt lăn dài,
nói rằng anh không muốn mất tôi và đứa con, rằng anh chỉ muốn “sửa sai”.
Nhưng lòng tôi đã nguội lạnh.
Tôi quyết định hủy hôn. Đám cưới lộng lẫy mà tôi từng mơ ước giờ chỉ là dĩ vãng. Tôi giữ lại căn nhà, dù phải làm việc cật lực để trả nợ thay Nam, vì đó là di sản của bố mẹ tôi, là tương lai của con tôi. Đứa bé trong bụng dường như cảm nhận được nỗi đau của mẹ, khẽ đạp nhẹ như an ưi.
Một tháng sau, khi tôi đang thu dọn đồ đạc của Nam để trả lại, tôi tìm thấy một lá thư trong ngăn kéo. Thư viết tay, nét chữ của Nam, gửi cho tôi nhưng chưa từng được đưa. Trong đó, anh thú nhận rằng dự án kinh doanh thất bại không phải do anh, mà là vì bố anh đã ép anh đầu tư vào một công ty ma của bạn ông. Nam không dám nói sự thật vì sợ gia đình tan vỡ, và anh đã chọn cách hy sinh hạnh phúc của chúng tôi để bảo vệ tôi khỏi sự thật phũ phàng hơn: bố anh đã lên kế hoạch chiếm đoạt căn nhà từ lâu, ngay cả trước khi tôi mang thai. Lá thư kết thúc bằng dòng chữ: “Anh yêu em, nhưng anh không đủ can đảm để đối mặt.”
Tôi ngồi bệt xuống sàn, lá thư rơi khỏi tay. Hóa ra, Nam không phải kẻ phản bội, mà là nạn nhân của chính gia đình mình. Nhưng giờ đây, tôi đã chọn con đường riêng, và trái tim tôi không còn chỗ cho những bí mật dưới ánh đèn.