Chăm mẹ chồng suốt không ɑi hɑy, chị chồng về một Ьữɑ khiến tôi mɑng tiếng xấu Ьɑy xɑ

 

CҺăm mẹ cҺồпg suṓt kҺȏпg ɑι Һɑү, cҺị cҺồпg vḕ một Ьữɑ kҺιếп tȏι mɑпg tιếпg xấu Ьɑү xɑ



Mẹ bệnh thì tȏi nhịn, nhưng chị chṑng có bệnh ᵭȃu mà tȏi phải nhịn ᵭể chị nói gì thì nói?

Tôi về làm dâu năm 28 tuổi, chồng tôi là con út còn chị chồng đã lấy chồng xa. Từ ngày cưới, tôi sống chung với mẹ chồng đã ngoài 70, vẫn minh mẫn nhưng khó tính và hay xét nét. Lúc đó tôi nghĩ, chỉ cần mình nhẫn nhịn thì bà cũng sẽ mến.

Khoảng hai năm trở lại đây, bà bắt đầu hay quên. Ban đầu chỉ là những chuyện nhỏ như quên tắt bếp, quên cất chìa khóa, quên cả chuyện đã ăn trưa hay chưa. Tôi đưa bà đi khám, bác sĩ bảo bà bị suy giảm trí nhớ tuổi già. Từ lúc đó, cuộc sống của tôi bắt đầu trở nên cực nhọc.

Mỗi ngày tôi phải lặp đi lặp lại hàng chục lần cùng một câu: "Con để đó rồi mẹ", "Mẹ ăn rồi mà"… Giờ bà còn nghi tôi lấy trộm tiền của bà.

Có lần tôi vừa pha xong ấm trà thì bà gọi giật lên: "Con giấu tiền của mẹ đúng không? Hôm qua mẹ có để 500 nghìn ở đây mà giờ không thấy".

Tôi sững người rồi cười trừ, tưởng bà nói đùa nên trả lời bâng quơ: "Con không lấy, mẹ để đâu thì vẫn ở đó".

Thế nhưng bà lao đến, mặt giận dữ, kéo tay áo tôi hỏi đi hỏi lại: "Nhà chỉ có 2 mẹ con thì ngoài cô ra, còn ai lấy tiền của tôi?".

Tôi giật mình, kinh ngạc thật sự, rồi phải thanh minh đủ lời bà mới buông tha cho tôi nhưng vẫn không tin tôi vô tội.

Chăm mẹ chồng suốt không ai hay, chị chồng về một bữa khiến tôi mang tiếng xấu bay xa- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Từ ngày đó trở đi, cứ vài ba hôm bà lại mất tiền, có khi là thật mất, có khi là bà quên cất ở đâu đó rồi đổ cho tôi. Tôi đã cố dọn tủ, soạn ví, dán giấy ghi chú từng ngăn nhưng vô ích. Lần nào bà cũng nhìn tôi như kẻ trộm, có hôm còn gào lên giữa bữa cơm: "Con dâu mà gian như mày thì thôi, tao thà chết còn hơn sống chung".

Dù biết bà bị bệnh, không nên trách bà, nhưng tôi vẫn không ngăn được bản thân tủi thân vô cùng. Tôi buồn khi thấy ánh mắt hàng xóm nhìn tôi mỗi lần bà hét toáng lên trước cổng, nói tôi ăn cắp tiền của bà. Ai biết chuyện thì thông cảm, động viên tôi cố gắng, ai không biết thì nhìn tôi đầy nghi ngờ. Buồn hơn cả là chị chồng tôi - người vẫn luôn cho rằng tôi "chỉ cần tử tế một chút thì mẹ đã không như vậy".

Chị sống cách đây gần 100 cây số, một năm chỉ về đôi ba lần, ở được hai ba hôm, ngày nào cũng bận rộn họ hàng, chợ búa, chụp ảnh với mẹ rồi đăng lên Facebook "thương mẹ lắm". Vậy mà lần nào về, chị cũng nói tôi không biết nhường nhịn, không biết chăm sóc mẹ già, không biết cư xử sao cho bà thấy hài lòng. Chị nói nhẹ nhàng nhưng tôi nghe mà muốn bỏ đi ngay trong đêm. Có lần tôi buột miệng: "Hay chị đưa mẹ về chăm thử một tháng đi". Chị cười khẩy bảo: "Chị có hai đứa nhỏ, rồi còn đi làm, ai rảnh như em".

Câu "ai rảnh như em" làm tôi nhói tận tim.

Chồng tôi biết thế nhưng anh lặng lẽ đứng giữa, không nói gì, có lẽ vì anh quá mệt mỏi. Anh bảo tôi: "Thôi thì mình nhịn mẹ chút, mẹ bệnh rồi, bà không cố ý". Mẹ bệnh thì tôi nhịn, nhưng chị chồng có bệnh đâu mà tôi phải nhịn để chị nói gì thì nói? Tôi có nên tiếp tục chịu đựng như thế này không?

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”