Từ sau khi cưới tôi luôn bị nhà vợ dè bỉu là ‘thằng trông xe quán ka:raoke' đám cưới bắt mặc đồ thuê, mượn ô tô bắt tôi đi để đẹp mặt với họ hàng cho đến một ngày tôi xuất hiện trước đám g/iỗ tổ...
Từ sau khi cưới tôi luôn bị nhà vợ dè bỉu là ‘thằng trông xe quán ka:raoke' đám cưới bắt mặc đồ thuê, mượn ô tô bắt tôi đi để đẹp mặt với họ hàng cho đến một ngày tôi xuất hiện trước đám g/iỗ tổ...
Từ ngày cưới vợ, tôi sống trong cái bóng khinh khi của họ hàng bên nhà vợ.
Tôi từng làm bảo vệ trông xe cho một quán karaoke. Đồng lương ba cọc ba đồng, áo quần thì loang lổ mùi khói bụi. Cưới xong, nhà vợ chẳng ai xem tôi ra gì. Họ bảo tôi “ăn may”, “vớ được gái phố”, “đổi đời nhờ cái mặt dễ nhìn”.
Ngày cưới, nhà gái bắt tôi mặc vest thuê cho đồng bộ, rồi mượn ô tô của bạn vợ để “ra dáng”, khỏi “quê mặt với thông gia”. Tôi nuốt nhục. Vì yêu vợ, tôi nín lặng.
Nhưng họ không biết một điều: Tôi im lặng không có nghĩa là tôi cam chịu cả đời sống thấp.
Tôi bắt đầu lại. Âm thầm. Cày cuốc, học nghề mộc. Tôi theo bạn vào Tây Nguyên, gom từng khối gỗ quý trong rừng sâu, học cách thương thảo, bán buôn, lập xưởng, mở xưởng. Có lần suýt mất mạng vì bị giang hồ cướp hàng, nhưng tôi vẫn bám trụ, không một lời kêu ca về nhà.
5 năm sau.
Họ nhà vợ tổ chức giỗ tổ – một dịp mà từ trước đến nay tôi chưa bao giờ được ngồi mâm trên. Bữa đó, như thường lệ, tôi vẫn chỉ được phân công… trông xe.
Nhưng lần này thì khác.
Khi mọi người đang tụ họp đông đủ, tôi bước vào sân với 20 chiếc xe tải lớn. Đầu xe phủ bạt kín mít, đuôi xe in tên công ty “Nội Thất Gỗ D.A” – tên viết tắt của chính tôi.
Tất cả quay ra nhìn. Cả họ chết lặng.
Tôi mặc sơ mi trắng, bước lên giữa sân, cầm micro:
“Tôi là D.A – từng bị mỉa là ‘thằng trông xe quán karaoke’. 5 năm qua, tôi không ăn bám vợ, không xin của bố mẹ một đồng. 20 xe gỗ hôm nay tôi đem đến không phải để khoe mẽ, mà để làm bàn thờ mới cho cả họ, bằng gỗ hương nguyên khối – và đổi luôn cả bộ cánh cửa nhà thờ họ vốn đã mục.
Còn đây…” – tôi đưa tấm sổ đỏ ra giữa sân –
“… là mảnh đất 800m2 tôi mới mua bên cạnh. Từ nay là nơi lập xưởng và làm ăn chung, nếu họ nhà vợ có ai muốn cùng làm thì tôi mở cửa.”
Không một ai nói được gì. Những người từng coi tôi “thấp” nay cúi đầu.
Mẹ vợ đứng một góc, mắt đỏ hoe.
Vợ tôi rưng rưng nước mắt, ôm tay tôi thì thầm:
“Em biết mà… chỉ là em chờ đến ngày anh khiến cả họ phải gọi bằng 2 chữ ‘ông chủ’.”
Và từ ngày đó trở đi, không ai dám gọi tôi là “thằng trông xe” nữa.