Tôi làm ở phòng trinh sát c/ông a/n tỉnh, con chó nhà bố vợ cứ thấy tôi về là sủa ầm mỗi khi tôi bước đến gần chuồng heo, nửa đêm đó tôi lén dậy soi đèn thì phát hiện
Tôi làm ở phòng trinh sát c/ông a/n tỉnh, con chó nhà bố vợ cứ thấy tôi về là sủa ầm mỗi khi tôi bước đến gần chuồng heo, nửa đêm đó tôi lén dậy soi đèn thì phát hiện
Tôi là trinh sát trong đội trọng án, từng theo đuổi suốt 6 năm một vụ án giết người giấu xác liên quan đến một đường dây làm giả căn cước công dân, giấy tờ tài sản – vụ việc gây rúng động cả ba tỉnh Tây Bắc. Tất cả tang vật đều bị thủ tiêu, chỉ duy nhất một đôi giày bọc da thủ công có đế khâu chỉ đỏ là manh mối cuối cùng rồi… biến mất không dấu vết.
Cuối tháng trước, tôi theo vợ về quê thăm gia đình. Nhà bố mẹ vợ nằm sát rìa núi, sau vườn là một dãy chuồng heo đã cũ, bên cạnh là con chó mực già tên Đốm.
Ngay từ lần đầu tôi bước xuống sân, Đốm gầm gừ sủa ầm lên mỗi khi tôi đi ngang chuồng heo – chỉ riêng tôi, không ai khác.
Cả nhà cười bảo “Chắc nó không quen mùi người thành phố.”
Nhưng tôi là trinh sát, trực giác mách tôi có gì đó không ổn.
Đêm đó, khi cả nhà đã ngủ, tôi lén dậy.
Tay cầm đèn pin, nhẹ bước ra chuồng heo.
Đốm vẫn thức, nó không sủa mà nhìn tôi lom lom, rồi… dụi đầu vào lớp rơm khô bên hông chuồng.
Tôi lấy que gạt lớp rơm…
Và chết đứng tại chỗ.
Một đôi giày da đế khâu chỉ đỏ — chính xác 100% là đôi giày biến mất trong vụ án tôi theo đuổi suốt 6 năm.
Tôi lén đem về thành phố, gửi phòng giám định mẫu máu, vết sơn, sợi vải bám trên giày.
3 ngày sau, kết quả trả về:
Trùng khớp hoàn toàn với ADN nạn nhân bị sát hại.
Tôi buộc phải quay lại nhà vợ trong vai trò khác: trinh sát điều tra.
Khi bố vợ đang tưới rau sáng hôm sau, tôi xuất hiện với một nhóm cảnh sát mặc thường phục.
Bố vợ nhìn tôi, lặng người.
Không phản kháng, không chối tội, chỉ thở dài:
– “Tao đã giấu được 6 năm… không ngờ lại thua con chó.”
Hóa ra, bố vợ tôi từng là tay chuyên “xử lý” các món đồ sau mỗi phi vụ cho một đường dây làm giấy tờ giả, từng bị truy nã dưới một danh tính khác. Sau vụ án 6 năm trước, ông chôn tất cả tang vật rồi đổi tên, dạt về quê sống lặng lẽ, chẳng ngờ đôi giày sót lại và… bị chính con chó của mình phản chủ.
Tôi đứng nhìn ông bị còng tay, tim như bị bóp nghẹt.
Vợ tôi ngồi sụp xuống bậc thềm, không tin nổi vào mắt mình.
Còn con Đốm, nó vẫn nằm cạnh chuồng, lặng im như thể đã hoàn thành nhiệm vụ của đời nó.