Thưa mẹ chồng cũ…con xin trả chồng con lại cho mẹ!

 

Thưa mẹ chồng cũ…con xin trả chồng con lại cho mẹ!


“Con gái dạy mầm non thì biết gì mà lo toan nhà cửa? Lương tháng chưa bằng tiền tôi đi chợ! Mặt thì lúc nào cũng cúi gằm, làm sao làm chủ được gia đình này?” – tiếng mẹ chồng tương lai vang lên rõ mồn một sau tấm rèm nhà trai, khi tôi vừa bước vào với bó hoa cưới trên tay.

Tôi đứng sững.

Phía trong, bà vẫn tiếp tục:

“Tôi nói trước nhé, nó mà về đây làm dâu, tôi hành cho khỏi ngóc đầu lên được. Cưới gì mà chẳng có nổi mâm lễ cho ra hồn. Mẹ nó nhìn cũng không ra dáng trưởng giả, chắc bố mẹ cũng chỉ là công chức tép riu…”

Tôi siết chặt bó hoa trong tay, móng tay bấm vào lòng bàn đến bật máu. Phía bên kia, người mà tôi sắp gọi là chồng… im lặng.

Không một lời bảo vệ. Không một cái nắm tay. Anh chỉ khẽ cúi đầu, lặng lẽ đứng giữa mẹ và tôi — như hàng ngàn lần trước.

Tôi quay bước.

Tiếng xì xào bên ngoài bắt đầu vang lên khi tôi đi qua dãy bàn tiệc cưới. Cả họ nhà trai nhao nhao vì… xe nhà tôi vừa đỗ trước cửa. Ba chiếc Mercedes đen bóng, logo nhà hàng Hùng – Giang nổi bật sau kính. Ai cũng biết cái tên ấy: chuỗi nhà hàng nổi tiếng Hà Nội, chuyên phục vụ giới doanh nhân và chính khách.

Mẹ tôi bước xuống xe, lộng lẫy nhưng điềm tĩnh. Bố tôi theo sau, tay cầm một hộp quà lớn.

“Xin lỗi, nhưng nhà gái hôm nay có quà cưới.” – Mẹ tôi cười nhẹ, đặt xuống bàn một xấp phong bì dày cộp, hộp trang sức và 5 cuốn sổ đỏ tên tôi. “Coi như của hồi môn… nhưng thôi, trả về cho con gái tôi luôn.”

Một tiếng  lớn vang lên. Mẹ chồng tương lai tái mặt. Chị em họ hàng bên nhà trai sững sờ. Người thì thầm: “30 cây vàng đó… trời đất ơi…”

Tôi bước lại, rút chiếc nhẫn cưới khỏi tay, đặt vào hộp.

“Con từng nghĩ chỉ cần yêu là đủ. Con không màng tiền bạc, không muốn khoe của. Nhưng nếu hôm nay, khi chưa cưới mà anh đã không thể đứng về phía em, thì sau này, ai sẽ bảo vệ em trước sóng gió?

Em không cần một người chồng chỉ biết cúi đầu. Cũng không cần một gia đình xem thường người khác vì nghề nghiệp.

Em… từ hôn.”

Tiệc cưới hôm ấy vẫn diễn ra. Nhưng không có cô dâu.
Chỉ có một chú rể đứng lặng, mắt đỏ hoe.
Một bà mẹ chồng nghẹn lời, không ngờ người mình khinh thường lại là ái nữ của đại gia ngầm đất Hà thành.

Và tôi — rời đi, đầu ngẩng cao, như một lời tuyên bố:

“Nghề giáo không sang, nhưng tự trọng và lòng tự tin… là thứ em chưa bao giờ thiếu.”

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”