Suốt 8 năm trời, người vợ trẻ một mình bươ-n ch-ải nuôi con trai học giỏi giang, cho đến ngày con lên giám đốc bỗng có người đàn ông mặc quân phục trở về đòi nhận con rồi đưa ra tờ giấy khiến cả làng ch-ết lặng..
Suốt 8 năm trời, người vợ trẻ một mình bươ-n ch-ải nuôi con trai học giỏi giang, cho đến ngày con lên giám đốc bỗng có người đàn ông mặc quân phục trở về đòi nhận con rồi đưa ra tờ giấy khiến cả làng ch-ết lặng..
Suốt 8 năm trời, chị Hằng – người phụ nữ trẻ góa bụa ở làng tôi – sống lầm lũi nhưng kiên cường. Chồng chị mất sớm trong một vụ tai nạn giao thông ngay sau khi chị sinh con đầu lòng. Từ đó, một mình chị gánh gồng nuôi con ăn học.
Ai cũng thương chị. Chị không đi bước nữa, ngày thì cày ở ruộng, tối đến tranh thủ nhận may đồ thuê. Cậu con trai – thằng Huy – học giỏi, ngoan ngoãn, năm nào cũng giành học bổng, đỗ đại học danh tiếng, rồi nhanh chóng thăng tiến.
Năm 28 tuổi, Huy trở thành giám đốc chi nhánh một tập đoàn nước ngoài. Báo chí về tận làng phỏng vấn. Mẹ con chị Hằng trở thành niềm tự hào của cả xã.
Thế rồi đúng ngày giỗ chồng chị – cũng là ngày Huy tổ chức lễ khánh thành văn phòng đại diện – một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện trước cổng làng. Cao lớn, nước da sạm nắng, mái tóc hoa râm nhưng phong thái đĩnh đạc.
Ông ta xưng tên là Trung tá Khánh – về từ biên giới phía Bắc. Ai cũng ngỡ là khách lạ, cho đến khi ông đưa ra tờ giấy, bước thẳng đến trước mặt Huy giữa đám đông và nói:
“Huy… bố xin lỗi. Bố là bố ruột của con. Đây là kết quả xét nghiệm ADN, và đây… là giấy xác nhận vẫn còn hiệu lực từ thời chiến.”
Cả làng nín lặng. Chị Hằng chết sững.
Hóa ra, ông Khánh từng là người yêu cũ của chị Hằng trước khi chị lấy chồng. Ngày đó, anh lên biên giới làm nhiệm vụ đặc biệt, rồi bặt vô âm tín suốt nhiều năm – không thư từ, không tin tức. Ai cũng tưởng anh đã hy sinh.
Trong
lúc đau khổ tuyệt vọng, chị Hằng rơi vào trầm cảm, được một người đàn
ông tốt bụng trong làng che chở, cưới gấp làm chồng. Cũng chính người
đàn ông ấy – người đã chết trong vụ tai nạn năm nào – biết rõ chuyện cái
thai không phải con mình, nhưng vẫn âm thầm nuôi nấng vì yêu thương mẹ con chị.
Còn ông Khánh – không hề hy sinh. Ông bị thương nặng, mất trí nhớ suốt 5 năm ở vùng núi Tây Bắc, được cứu sống và cưu mang trong bản, mãi sau này mới tìm lại được thân thế.
Khi đọc được tin con trai giám đốc trên báo chí và nhận ra khuôn mặt quen thuộc, ông lập tức xét nghiệm và tìm về.
Chị Hằng bật khóc. Cả làng chết lặng.
Còn Huy – sau phút bàng hoàng, chỉ lặng lẽ cúi đầu cảm ơn cả hai người cha:
“Một người sinh ra tôi, một người dạy tôi làm người. Không ai thiếu, và cũng không ai thừa trong trái tim con cả.”
Từ hôm đó, ông Khánh ở lại làng, sống gần nhà mẹ con chị Hằng. Huy vẫn gọi người cha đã khuất là bố, và gọi ông Khánh là cha – như một cách để bù đắp, không chỉ cho mẹ mình… mà còn cho cả một thời tuổi trẻ lỡ dở giữa chiến tranh và định kiến.