Sau cơn mưa lớn, hàng chục hình hài bất động theo dòng nước trôi về con suối đầu làng.

 

Sau cơn mưa lớn, hàng chục hình hài bất động theo dòng nước trôi về con suối đầu làng.


Sau một đêm mưa dữ dội chưa từng thấy, cả vùng quê vốn yên bình bỗng chốc chìm trong nỗi hoang mang. Nước từ trên núi đổ về cuồn cuộn, cuốn theo đất đá, cành cây và vô số thứ hỗn loạn. Nhưng điều không ai ngờ, là sáng sớm hôm sau, người dân làng Phong Khê lại phát hiện một cảnh tượng ám ảnh suốt đời.

Con suối nhỏ đầu làng thường ngày chỉ róc rách hiền hòa, giờ đây sôi sục nước bùn đục ngầu. Trên mặt nước, người ta thấy trôi lềnh bềnh những hình hài nằm im lìm, có cả áo quần trẻ nhỏ lẫn người lớn, tóc tai rối bời, tay chân co quắp. Cả làng như chết lặng.

Ông Năm Trác – người sống gần suối nhất – là người đầu tiên phát hiện. Khi ra bờ suối kiểm tra tình hình hoa màu, ông bỗng thét lớn rồi quỵ xuống. Tiếng hét ấy khiến cả làng ùa ra. Không ai nói thành lời. Có người nôn thốc nôn tháo, có người run rẩy không đứng nổi. Họ đếm được gần ba chục thân thể, đa phần là người lạ, không phải dân làng.

Tin tức lan nhanh như lửa cháy. Chính quyền địa phương lập tức phong tỏa khu vực, đưa lực lượng đến hỗ trợ. Qua điều tra ban đầu, họ xác định những người này là cư dân ở bản Hạ, nơi nằm sâu trong núi. Do trận mưa lớn kéo dài suốt đêm, một ngọn đồi đã sạt xuống bất ngờ, vùi lấp cả bản làng.

Không ai ở bản Hạ kịp trở tay. Dòng nước cuốn phăng mọi thứ – nhà cửa, trâu bò, cả con người. Và đến sáng, những gì còn sót lại – là đây, trôi dạt về đầu làng Phong Khê, như lời báo tin nghiệt ngã của thiên nhiên.

Trong số những người dân đứng nhìn cảnh tượng kinh hoàng, có một bé gái khoảng tám tuổi. Em mặc áo mưa ướt sũng, tay cầm chặt một con gấu bông bẩn thỉu. Khi thấy thithe một phụ nữ trẻ trôi tới gần bờ, em òa lên khóc nức nở:
– Mẹ ơi… dậy đi, đừng ngủ nữa…

Cả làng lặng đi. Không ai biết em là ai, chỉ biết rằng từ hôm đó, bé được bà Tư – một người phụ nữ góa chồng trong làng – đưa về nuôi. Bà nói:
– Nếu trời còn thương, nó vẫn còn một mái nhà.

Câu chuyện về cơn mưa, về những thân phận trôi dạt theo dòng nước ấy đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí người dân Phong Khê. Suốt nhiều năm sau, không ai dám ra bờ suối vào buổi sáng mưa dầm. Còn bé gái năm xưa, sau này lớn lên, đã trở thành cô giáo, dạy học miễn phí cho trẻ em trong làng. Mỗi khi ai đó hỏi tại sao cô không rời đi, cô chỉ mỉm cười:
– Vì có những người từng dừng lại nơi đây, để tôi được sống.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Đặt tủ lạпҺ ở 3 vị trí пàყ cҺẳпg kҺác пào ''пém tιḕп qua cửa cửa sổ'': Hóa ƌơп tιḕп ƌιệп tăпg cҺóпg mặt, tιḕm ẩп пguү cơ ''Ьom Һẹп gιờ''