Mình ký nhanh nhé, anh còn về chuẩn bị việc bên gia đình mới…
Cô gái trong bộ váy trắng giản dị ngồi lặng lẽ giữa hàng ghế kim loại lạnh buốt trong phòng chờ đông người của một bệnh viện. Khuôn mặt cô phảng phất nét u sầu, đôi mắt đỏ hoe như vừa trải qua một cuộc trò chuyện đầy đắng chát. Trên tay là một tờ giấy in sẵn nhiều mục – phần đầu có dòng chữ “ĐƠN XIN THỎA THUẬN”.
Không ai chú ý đến cô giữa biển người chờ đợi, nhưng từng tiếng loa vọng lên, từng ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt, cả những bước chân vội vã lướt qua… như cứa sâu vào tâm can cô gái đang ngồi đó với trái tim nặng trĩu.
Tên cô là Linh. Cô từng có một mái nhà ấm áp, từng là người phụ nữ được yêu thương. Ba năm trước, Linh cưới Hưng – người đàn ông cô từng tin là tất cả. Họ đã cùng vượt qua nhiều năm tháng khó khăn, gom góp từng đồng để dựng xây tương lai.
Nhưng rồi thời gian trôi, giấc mơ làm mẹ mãi chưa thành hiện thực. Linh lặng người khi nghe bác sĩ thông báo khả năng sinh con của cô rất thấp.
Cô từng nghẹn ngào nói với chồng:
– “Nếu anh cần một gia đình có tiếng cười trẻ nhỏ… em hiểu.”
Hưng từng nắm chặt tay cô, dịu dàng:
– “Anh cần em, không cần ai khác.”
Linh đã tin vào lời ấy, để rồi dốc hết sức tìm cách hy vọng. Cô chạy chữa khắp nơi, uống thuốc, thay đổi chế độ ăn uống, thậm chí chấp nhận điều trị can thiệp. Mỗi lần thất bại, cô chỉ âm thầm nuốt nước mắt, sợ anh thấy mình yếu đuối. Nhưng cô không biết, người từng nắm tay cô vượt qua giông gió… đã dần lạnh nhạt từ lúc nào.
Ba tuần trước, Hưng hẹn cô ra quán cà phê. Trên bàn là một xấp hồ sơ in sẵn tên hai người.
– “Anh xin lỗi. Nhưng gia đình anh cần một thế hệ tiếp nối. Mong em hiểu.”
Linh mỉm cười, môi khô khốc:
– “Anh có người khác rồi?”
Hưng không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Hôm nay, họ đến bệnh viện để hoàn tất các thủ tục xác nhận. Hưng đi cùng một cô gái trẻ hơn Linh vài tuổi, gương mặt hiền hậu, dáng người đầy đặn.
– “Mình ký nhanh nhé,” anh nói nhỏ, “Anh còn về chuẩn bị việc bên gia đình mới.”
Linh không nói gì. Cô lặng lẽ ký tên, tay run run nhưng nét chữ vẫn rõ ràng. Trái tim cô, dù vụn vỡ, vẫn giữ được một chút tự trọng cuối cùng.
Cô ngồi lại, anh thì rời đi.
Cô giữ cho mình sự im lặng, anh thì tất bật lo cho niềm vui mới.
Không ai vỗ vai cô, không ai an ủi. Nhưng cô biết, từ giây phút tờ giấy được ký, cô đã buông một người – và giữ lại chính mình.
Câu chuyện tạm dừng ở đó, nhưng hành trình phía sau của cô gái mặc váy trắng – mới chỉ bắt đầu.