Mẹ chồng muốn giữ tiền của chồng đi làm về, đến khi có việc tôi hỏi thì bà nói nó là con trai tôi, tiền nó là tiền tôi cô có quyền gì
Mẹ chồng muốn giữ tiền của chồng đi làm về, đến khi có việc tôi hỏi thì bà nói nó là con trai tôi, tiền nó là tiền tôi cô có quyền gì
Tôi lấy chồng được hai năm, lương hai đứa cộng lại cũng gần 30 triệu, đủ sống ở thành phố, lại còn gửi được về quê cho bố mẹ hai bên. Nhưng có một điều mà tôi luôn thấy lấn cấn: toàn bộ lương của chồng, mẹ chồng giữ.
Ban đầu, tôi nghĩ mẹ chỉ giữ giúp, vì bà bảo:
“Thằng Bình tiêu hoang lắm, mẹ giữ cho nó đỡ phí.”
Tôi tin. Tin cho đến khi…
Tháng trước, con tôi ốm nặng, nhập viện cấp cứu, tôi xoay hết tiền tiết kiệm mà vẫn thiếu. Gọi cho chồng, anh ậm ừ:
“Để anh hỏi mẹ xem có tiền không.”
Mẹ chồng đến viện. Tôi vừa mừng, vừa nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp nói gì, bà đã khoanh tay:
“Không có tiền! Hết rồi!”
Tôi chết lặng. Về nhà, tôi liều mở tủ của bà – nơi bà khóa kín mỗi lần nhận tiền lương của chồng. Tôi thấy… sổ tiết kiệm đứng tên bà, gần 200 triệu.
Tối đó, tôi ngồi nói chuyện thẳng với mẹ chồng:
“Mẹ à, lương của chồng con, vợ chồng con phải cùng quyết định chi tiêu chứ. Giờ con cái ốm đau, mà tiền cũng không được dùng thì sống thế nào?”
Bà ngước mắt, lạnh tanh:
“Nó là con trai tôi, tiền nó là tiền tôi, cô có quyền gì mà đòi?”
Tôi nghẹn họng. Chồng tôi ngồi bên, câm lặng như tượng. Không phản bác, không bênh vợ, cũng không bênh mẹ.
Tôi không nói thêm lời nào. Chỉ im lặng thu xếp đưa con sang nhà mẹ đẻ. Lần đầu tiên sau hai năm, tôi hiểu:
Hôn nhân không phải chỉ là giữa hai người. Nếu một người đàn ông không dám đứng về phía vợ, thì dẫu có yêu bao nhiêu, cũng chỉ là con rối trong tay mẹ mình.
Tôi bế con về nhà mẹ đẻ. Suốt một tuần, chồng không đến. Tôi nghĩ, có lẽ anh đang bị kẹt giữa tôi và mẹ anh. Nhưng rồi, đến ngày thứ tám, anh gọi, giọng run run:
“Em… về gấp đi… có chuyện rồi… Mẹ anh… mất hết rồi…”
Tôi về, căn nhà như vừa trải qua bão. Đồ đạc lộn xộn, sổ đỏ, sổ tiết kiệm – không còn gì.
Chồng tôi ngồi sụp dưới nền nhà, mẹ anh thì mặt trắng bệch, tay run lẩy bẩy ôm một tập giấy cũ nát.
Thì ra, bà
đã đem toàn bộ số tiền tích góp – kể cả tiền lương của chồng tôi – để
đầu tư vào một dự án “bất động sản vùng ven” do một người quen giới
thiệu.
Không những vậy, bà còn lấy sổ đỏ căn nhà đang ở đi cầm cố vay thêm 800 triệu, với lời hứa “lãi kép 15% mỗi tháng”.
Nhưng rồi công ty đó biến mất. Trang web bị xoá. Người giới thiệu tắt máy.
Chồng tôi quay sang tôi, giọng nghẹn ngào:
“Anh không biết… Anh chỉ nghĩ mẹ giữ tiền thì an toàn hơn…”
Tôi cười khô khốc.
“Giữ cho ai? Cho anh? Hay giữ để đánh đổi cả tương lai gia đình anh?”
Bà mẹ chồng ngồi bên, giờ đã chẳng còn vẻ oai vệ hôm nào. Đôi mắt bà trũng sâu, môi run run:
“Mẹ xin… mẹ chỉ muốn nhân lên để sau này có của cho cháu…”
Tôi nhìn bà, rồi nhìn đứa con đang ngủ trong lòng mình.
“Cháu mẹ suýt chết trong viện vì không có nổi vài triệu. Mẹ định để nó sống bằng cái ‘sau này’ nào?”
Ba ngày sau, ngân hàng đến dán thông báo xiết nợ. Căn nhà sẽ bị bán đấu giá.
Tôi đứng trước cửa nhà, quay lại lần cuối.
“Tôi từng xin mẹ một phần công bằng. Giờ thì khỏi cần nữa. Mẹ cứ giữ lấy nốt cái quyền làm chủ mọi thứ đi – cả khi chỉ còn tay trắng.”
Tôi dắt con, bước đi. Lần này, không ngoảnh lại.
Vì tôi biết – có những sự tỉnh ngộ phải trả bằng cả một căn nhà.