Hàng xóm khoe xe mới nổ máy rú ga liên tục vào 5h sáng, tôi nhắc thì giả điếc rú ga to hơn, đêm ấy tôi lén ném 1 thứ vào cạnh chiếc xe, sáng hôm sau ông ta khóc tru tréo gọi bán xe gấp, tôi cười thầm "ông còn non lắm''...
Hàng xóm khoe xe mới nổ máy rú ga liên tục vào 5h sáng, tôi nhắc thì giả điếc rú ga to hơn, đêm ấy tôi lén ném 1 thứ vào cạnh chiếc xe, sáng hôm sau ông ta khóc tru tréo gọi bán xe gấp, tôi cười thầm "ông còn non lắm''...
Cả xóm tôi sống yên ổn bao nhiêu năm, cho đến ngày ông Phúc – hàng xóm sát vách – rinh về chiếc mô tô phân khối lớn màu đỏ bóng loáng.
Thay vì dựng xe gọn gàng như người văn minh, sáng nào 5h cũng nổ máy rú ga ầm trời như thể cả làng đang… ở đường đua F1.
Tôi – người làm văn phòng, có con nhỏ – ra nhắc:
“Chú ơi, sáng sớm ai cũng cần nghỉ ngơi, nổ ga nhỏ lại chút được không?”
Ông ta vờ như không nghe, còn rồ ga to hơn khiến con tôi giật mình bật khóc mỗi sáng.
Tối hôm đó, tôi mua một lọ mắm tôm pha trứng thối, cá ươn…
Ủ kín ba ngày rồi đem ra lén đặt một bịch nhỏ ngay dưới gầm xe, giữa đêm khuya thanh vắng.
Nhưng chưa hết – tôi còn rải thêm vài sợi tóc, ít tro bếp và vài ký hiệu vẽ phấn dưới nền xi măng, khiến ai nhìn cũng phải sởn gai ốc.
Tôi đặt nó sát yên xe, như thể ai đó đang ám xe hoặc gửi lời cảnh báo từ cõi âm.
5h sáng.
Vừa bật chìa khóa xe, ông Phúc chợt ngửi thấy mùi kinh hoàng bốc lên từ dưới yên.
Ngó xuống thấy cả bịch mắm tôm nhầy nhụa bám đầy gầm.
Ngẩng lên lại thấy mấy vệt “ký hiệu kỳ lạ” vẽ trước cửa nhà.
Ông hét lên như gặp ma:
“Có người yểm bùa xe tôi! Nó thối lắm! Nó không sạch đâu!”
Cả xóm bật dậy, ai cũng chạy sang.
Ông vội vã lấy vòi nước xịt sạch, nhưng mùi đã ngấm sâu.
Trưa hôm đó, ông đăng bán xe gấp trên Facebook, caption đầy tuyệt vọng:
“Xe đẹp nhưng hợp vía ai khác, tôi không đi được…”
“Ông còn non lắm… ồn ào thì dễ, sống văn minh mới khó.”
Từ hôm ấy đến giờ, chẳng còn ai dám nổ máy trước 6h.
Và riêng ông Phúc – từ người thích gáy sớm, giờ thành người lặng lẽ như tờ.