Đến nhà người yêu chơi cả họ ăn xong để nguyên chục mâm bát cho tôi rửa với lý do thử lòng, tôi hất hết sạch xong đi về...

 

Đến nhà người yêu chơi cả họ ăn xong để nguyên chục mâm bát cho tôi rửa với lý do thử lòng, tôi hất hết sạch xong đi về...


Tôi và Hùng yêu nhau được gần hai năm. Hôm nay, anh dẫn tôi về ra mắt. Cả họ anh đã tụ họp đông đủ từ trưa, mâm cao cỗ đầy, tiếng cười nói rôm rả. Tôi vào bếp từ sớm phụ các bác các cô bày biện, nhặt rau, nấu canh. Mọi người đều vui vẻ, tôi cũng nghĩ thầm “vậy là được lòng nhà anh rồi”.

Ăn uống xong xuôi, khi tôi đứng dậy định dọn mâm thì thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Mười mấy mâm ăn uống ngổn ngang, đồ ăn thừa, xương xẩu vung vãi, bát đũa chất đống như chiến trường sau cơn bão. Không ai đứng dậy phụ. Tôi ngơ ngác thì bác gái – mẹ Hùng – lên tiếng:

– Nhà này có lệ, con gái về ra mắt thì phải rửa hết bát đũa mới biết nết ăn ở. Thử lòng một tí, xem có làm được dâu không.

Tôi đứng lặng, mắt quét một lượt từ mẹ Hùng sang những người cô, dì, bác đang ngồi cười cười. Họ không có vẻ gì là trêu đùa. Hùng ngồi yên, không nói một câu. Chỉ nhấp ngụm trà rồi nhìn ra sân. Lúc đó tôi hiểu – đây không phải là thử lòng. Đây là coi thường.

Tôi cười nhạt. Không nói một lời, tôi bước tới mâm bát đầu tiên, cầm cả rổ bát hất thẳng xuống nền. Âm thanh vỡ loảng xoảng vang lên như tiếng chuông tỉnh giấc. Cả họ im bặt. Tôi tiếp tục hất mâm thứ hai, thứ ba… Cho đến khi cả chục mâm bát ngổn ngang trên nền gạch. Mắm, canh, bún, nước chấm bắn lên cả váy tôi, nhưng tôi chẳng quan tâm.

Tôi quay sang mẹ Hùng:

– Thử lòng thì cũng nên biết điểm dừng, bác ạ. Con là con gái, không phải ô sin. Mà kể cả là ô sin thì cũng không ai bắt làm như thế.

Rồi tôi quay sang Hùng – người từ đầu đến cuối không hề bênh tôi lấy một câu:

– Cậu nên tìm người khác đủ cam chịu để sống trong cái nếp nhà này. Tớ không phải người đó.

Nói rồi tôi bước qua đống bát vỡ, đi thẳng ra cổng. Đằng sau tôi là tiếng gọi thất thanh của bà cô nào đó, là tiếng loảng xoảng của bát đĩa còn lăn lóc, và cả một bữa ra mắt vừa biến thành vở kịch vỡ vụn, không cần hồi sau.

Về đến nhà, tôi thấy nhẹ người. Và chắc chắn một điều: thà ế còn hơn làm dâu cái nhà lấy “thử lòng” để biện minh cho việc hành người.

Ba ngày sau, khi tôi đang ngồi uống trà với mẹ ngoài hiên thì có tiếng xe dừng trước cổng. Tôi ngẩng lên, giật mình. Là Hùng… và cả một đoàn người phía sau: mẹ anh, các bác, các cô, thậm chí cả ông bà nội anh cũng đi. Hơn chục người đứng lố nhố, mang theo giỏ hoa quả, hộp bánh, có người tay cầm cả bó hoa tươi. Không khí ngột ngạt, căng như dây đàn.

Mẹ tôi ra mở cổng, chưa kịp hỏi gì thì mẹ Hùng đã cúi đầu, giọng khàn khàn:

– Em… em xin lỗi chị, xin lỗi cháu. Cái hôm đó là lỗi ở em. Em nghĩ sai, làm sai. Cũng chỉ vì cái nếp cũ ngày xưa, cứ tưởng thử thách một chút để con bé hiểu nhà hiểu cửa. Ai ngờ…

Giọng bà nghẹn lại. Cô ba của Hùng chen vào:

– Thực ra hôm đó ai cũng thấy ngại lắm, nhưng nghĩ là nhà trai bảo thế rồi, mình cũng nín. Nhưng sau khi cháu bỏ về… thì cả nhà mới nhìn lại. Mọi người sai thật rồi.

Một bác lớn tuổi – ông nội Hùng – chống gậy tiến lên:

– Ông già rồi, nhưng cũng xin nói thật lòng. Đời ông từng chứng kiến nhiều cảnh dâu con bị ép uổng, cũng từng nghĩ “dâu mới thì phải thử”. Nhưng cháu phản ứng như vậy… ông thấy nể. Cháu có lòng tự trọng, có nhân cách. Làm dâu mà giữ được khí phách như cháu, còn quý hơn mười người chỉ biết cúi đầu.

Tôi đứng lặng. Mẹ tôi nhìn tôi rồi chậm rãi mời mọi người vào nhà. Cả họ ngồi chật cả phòng khách. Hùng ngồi im, ánh mắt lặng lẽ nhìn tôi. Mãi rồi cậu mới lên tiếng, giọng nhỏ:

– Tớ sai vì đã không đứng lên lúc cậu cần. Tớ cứ tưởng im lặng là để mọi chuyện qua đi, nhưng không ngờ im lặng lại là tiếp tay cho sai trái. Tớ xin lỗi.

Tôi nhìn quanh căn phòng, thấy những khuôn mặt cúi đầu, những ánh mắt áy náy, những người lớn tuổi lần đầu buông bỏ tự ái để xin lỗi một đứa con gái trẻ. Tim tôi nặng trĩu.

Tôi thở dài:

– Cháu không trách chuyện rửa bát. Cháu chỉ buồn vì cái cách mọi người coi đó là “thử lòng”. Một gia đình tử tế thì nên thử lòng nhau bằng sự tôn trọng, chứ không phải là bằng hàng chục mâm bát. Nhưng hôm nay, cháu cũng thấy… nhà mình biết sai và dám sửa. Cháu cảm ơn vì điều đó.

Không khí trong phòng dịu đi. Mẹ Hùng cầm tay tôi, mắt đỏ hoe:

– Nếu cháu cho bác một cơ hội nữa, bác hứa sẽ là một người mẹ chồng khác, không phải như cái ngày hôm đó.

Tôi nhìn bà, nhìn Hùng, rồi cúi đầu chào mọi người. Không nói đồng ý hay từ chối. Bởi lòng tôi… vẫn cần thêm thời gian để thử lại, không phải ai, mà là chính cảm xúc của mình.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...