“Đêm Mưa Mất Điện, Con Dâu Và Bố Chồng Đã Làm Một Việc Không Thể Tha Thứ…”
Linh đứng lặng trước cánh cổng sắt sơn đen, tay cầm chặt chiếc vali nhỏ, lòng thấp thỏm. Cô đã từng tưởng tượng về ngày đầu tiên mình bước chân vào nhà chồng — sẽ có tiếng cười nói, hoa tươi, lời chào hỏi ấm áp. Nhưng thực tế thì khác xa.
Căn
nhà ba tầng nằm yên tĩnh trong một con phố không quá lớn, kiểu nhà cũ
nhưng kiên cố, có chút lạnh lẽo. Đó là ngôi nhà Minh — chồng cô — đã
sống từ nhỏ cùng với bố mẹ. Mẹ anh đã mất từ lâu, chỉ còn lại ông Khang,
bố chồng Linh, một người đàn ông đã nghỉ hưu, từng là giáo viên dạy
Văn.
Cô
gái 23 tuổi ấy, xuất thân từ vùng quê nghèo miền Trung, chấp nhận một
cuộc hôn nhân không tình yêu. Họ đến với nhau nhanh chóng sau một lần
tình cờ gặp gỡ trong tiệc cưới người quen. Minh là người thành đạt, có
học thức, điềm đạm, nhưng cũng rất lạnh lùng. Anh khiến Linh cảm thấy an
toàn hơn là ấm áp. Và trong thời điểm gia đình Linh đang gánh trên vai
một khoản nợ lớn, lời cầu hôn ấy giống như một lối thoát.
Ngày
cưới diễn ra chóng vánh. Không nhiều bạn bè, không dàn rước dâu đông
đúc. Cô lặng lẽ theo chồng ra Bắc, bỏ lại sau lưng căn nhà mái ngói cũ
kỹ và người bà già yếu tiễn cô bằng ánh mắt lo âu. “Sống tử tế con nhé,
dù chuyện gì xảy ra…” – đó là câu nói cuối cùng của bà.
Ngày
đầu tiên về nhà chồng, Linh không nhận được nhiều sự chào đón. Minh có
việc đột xuất nên chỉ đưa cô về rồi lại rời đi ngay. Chỉ còn ông Khang,
lặng lẽ ngồi trong phòng khách, mắt dõi theo cô gái mới bước vào ngưỡng
cửa gia đình mình.
“Cháu… chào bố ạ.” Linh lí nhí, cúi đầu.
Ông
Khang chỉ gật nhẹ, ánh mắt ông không hề khó chịu, nhưng cũng chẳng ấm
áp. Cái gật đầu ấy khiến Linh thấy mình như khách trọ tạm bợ trong chính
ngôi nhà mình phải sống cả đời.
Những
ngày sau đó là một chuỗi lặp đi lặp lại: sáng dậy sớm dọn dẹp, nấu
nướng, nhìn Minh đi làm từ sớm tới khuya, còn ông Khang thì gần như sống
trong thế giới riêng. Ông đọc sách, chăm cây, xem tivi… ít nói và ít
tiếp xúc với cô. Nhưng chính sự im lặng đó, kỳ lạ thay, lại khiến Linh
đỡ cảm thấy bị đánh giá.
Minh
đi làm rất muộn mới về. Khi về, anh ăn cơm trong im lặng, không hỏi cô
một câu nào ngoài những lời xã giao: “Cơm hôm nay mặn.”, “Mai anh về
muộn.”, “Đừng chờ.” Những lời nói lạnh tanh như thể hai người là bạn
cùng phòng. Linh ban đầu còn cố hỏi han, cố mỉm cười, nhưng dần rồi cũng
chán nản. Cô im lặng theo anh, thu mình như chiếc bóng trong ngôi nhà
ba tầng lặng thinh.
Có
lần, Linh bị sốt. Cô nằm trên giường từ sáng tới trưa, không dậy nổi,
nhưng Minh thì vẫn đi làm như thường lệ. Chính ông Khang là người vào
phòng cô, gõ cửa hai lần rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô ổn không? Có cần mua
thuốc không?” Câu hỏi đơn giản ấy khiến Linh suýt bật khóc. Cô chưa bao
giờ nghĩ, trong căn nhà này, người duy nhất quan tâm đến cô lại là ông.
Kể
từ đó, giữa họ bắt đầu có những cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Lúc Linh nấu
cơm, ông Khang sẽ ra hiên ngồi đọc báo và hỏi đôi ba câu: “Quê cô ở
Nghệ An à?”, “Bố mẹ còn không?”, “Cô nấu món cá ngon đấy.” Lời nói không
hoa mỹ, nhưng tử tế. Lâu dần, Linh bắt đầu thấy nhẹ lòng mỗi khi ông
nói chuyện với mình. Dù ông không cười, không thân thiện, nhưng trong
ánh mắt ông không có sự khinh miệt hay hờ hững như ánh nhìn của Minh.
Một
buổi tối, khi Minh đang ở công ty, ông Khang ngồi cùng Linh ăn cơm. Họ
ăn trong im lặng một lúc thì ông gắp cho cô một miếng cá. “Cô ăn đi, gầy
quá.” Linh ngạc nhiên nhìn ông, tim khẽ nhói lên. Cô cúi đầu, khẽ đáp:
“Dạ, con quen rồi…”
Sau
hôm ấy, Linh bắt đầu nhìn ông khác đi. Cô bắt đầu tự hỏi: “Ông là người
cha già cô đơn… hay là người đàn ông đang nhìn thấu nỗi cô độc trong
cô?”
Rồi
một tối, trời bắt đầu mưa lớn. Minh gọi về báo sẽ đi công tác miền
Trung 10 ngày. Không một câu hỏi thăm, không lời tạm biệt dịu dàng. Chỉ
ngắn gọn: “Anh bận, đừng đợi.”
Linh
đứng trong hiên, nhìn bóng xe khuất dần dưới màn mưa trắng xoá. Cô
không hiểu vì sao… nước mắt cứ chảy ra. Không ồn ào, chỉ âm thầm. Như
thể một phần trong cô đã vỡ.
Trong
căn nhà ấy, giờ chỉ còn lại hai người. Một người già, một người trẻ.
Một người cô đơn, một người bị bỏ rơi. Và rồi, từ đó… mọi thứ bắt đầu
thay đổi.
Mưa kéo dài suốt ba ngày liền.
Trời
Hà Nội vào mùa đông không quá lạnh, nhưng mưa phùn lất phất suốt ngày
đêm khiến không khí lúc nào cũng ẩm ướt và nặng nề. Trong căn nhà ấy,
những bức tường như cũng thấm hơi ẩm, khiến người ta dễ cảm thấy cô đơn
đến lạ.
Minh
đã đi công tác hai ngày. Linh không còn cảm thấy hụt hẫng như lúc đầu,
nhưng sự trống trải cứ âm thầm len lỏi. Cô không còn ai để trò chuyện.
Không ai gọi tên cô. Cả ngày, chỉ có tiếng gió thổi lật từng cánh cửa sổ
và tiếng tivi rì rầm từ phòng ông Khang.
Buổi tối, khi dọn dẹp xong bếp, Linh định lên phòng thì nghe tiếng ông Khang gọi khẽ từ phòng khách.
“Cô Linh, lại đây ngồi chút.”
Cô
ngập ngừng một lúc rồi tiến lại gần, ngồi xuống mép ghế đối diện. Trên
bàn là hai ly trà nóng và một đĩa hạt dưa. Ông vẫn mặc bộ đồ len màu xám
cũ, ánh mắt bình thản nhưng không khó đoán rằng ông có điều muốn nói.
“Cô thấy… sống ở đây có chán không?” – ông hỏi.
Câu hỏi ấy khiến Linh sững người. Chưa ai trong nhà này từng hỏi cảm nhận của cô. Cô mím môi, trả lời nhỏ:
“Dạ… cũng bình thường thôi ạ.”
Ông gật đầu, rót thêm nước vào ly trà.
“Tôi hỏi thật, thằng Minh… có chăm lo gì cho cô không?”
Linh không biết nên trả lời thế nào. Cô nhìn xuống bàn tay mình, gượng cười:
“Anh ấy… bận lắm ạ.”
Ông không nói gì. Một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng:
“Cô còn trẻ. Phụ nữ lấy chồng, điều quan trọng nhất không phải là tiền hay nhà to… mà là cảm giác được yêu thương.”
Câu
nói ấy như chạm đúng vào vết xước mà Linh giấu kín bấy lâu. Cô không
khóc, nhưng cổ họng nghẹn lại. Cô không biết vì sao ông lại nói những
lời đó, càng không biết ông nghĩ gì khi thấy con trai mình cư xử lạnh
lùng với vợ.
Khoảng lặng kéo dài. Cô định đứng dậy thì ông nói tiếp:
“Nếu có gì buồn… cứ nói với tôi. Cô đừng chịu đựng một mình.”
Đêm đó, Linh về phòng nhưng không ngủ được. Lần đầu tiên, cô thấy lòng mình xáo trộn bởi một người không phải chồng.
Ngày thứ ba, mưa vẫn chưa dứt.
Cả nhà mất điện vào buổi tối. Không có tivi, không có mạng, chỉ có tiếng gió và tiếng mưa rả rích bên ngoài.
Linh
đốt hai cây nến rồi bưng một ấm trà lên phòng khách. Ông Khang ngồi
cạnh cửa sổ, tay cầm cuốn sách cũ. Ánh nến chiếu vào gương mặt ông – già
nua, mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
“Cô không sợ à? Nhà mất điện, trời mưa thế này, nhiều người không dám ở tầng một đâu.”
Linh khẽ lắc đầu, ngồi xuống đối diện ông:
“Cháu sợ ở một mình hơn…”
Họ
ngồi đó, giữa không gian mờ ảo, nói với nhau đủ thứ chuyện không đầu
không cuối: chuyện sách, chuyện quê, chuyện gia đình. Linh kể về mẹ –
người phụ nữ mất sớm vì ung thư – và bà ngoại già yếu sống đơn độc ở
quê. Ông Khang thì kể về quãng đời dạy học, về vợ mình – người phụ nữ
lặng lẽ ra đi sau một cơn đột quỵ, để lại ông sống suốt mười năm trong
căn nhà này.
“Khi già rồi, người ta sợ nhất không phải bệnh tật… mà là im lặng.” – ông khẽ nói.
Câu
ấy khiến Linh nhìn ông lâu hơn. Cô chợt nhận ra, ông không khô khan như
cô tưởng. Trong ông là cả một thế giới giàu cảm xúc, nhưng bị thời gian
và cô đơn khóa chặt lại.
Gió
bên ngoài thổi mạnh. Một cánh cửa sổ bật ra làm cả hai giật mình. Linh
vội đứng dậy, chạy ra đóng lại, nhưng vì gió quá lớn nên cánh cửa đập
mạnh vào tay cô.
“A!” – cô hét nhỏ, ôm lấy cổ tay đau nhói.
Ông Khang vội bước đến, nắm lấy tay cô:
“Đưa tôi xem nào.”
Bàn tay ông ấm và mạnh. Khác hẳn với những cái chạm hờ hững từ Minh.
Linh
ngước nhìn ông. Trong ánh sáng vàng nhạt của nến, họ đứng rất gần nhau.
Gần đến mức… cô có thể nghe thấy hơi thở ông chậm và trầm. Ánh mắt hai
người giao nhau – không hề cố ý, nhưng cũng chẳng kịp rút lui.
Một khoảng khắc kỳ lạ trôi qua. Không lời nào được nói. Không ai bước tới, cũng không ai lùi lại.
Cho đến khi Linh giật tay lại, lùi về sau một bước, mắt cụp xuống:
“Con… xin lỗi…”
Ông Khang im lặng. Rồi ông khẽ gật đầu, bước lui về phía ghế.
Linh không nói thêm gì. Cô quay người đi lên phòng, tim đập mạnh, tay vẫn còn nóng rát nơi ông chạm vào.
Đêm đó, mưa lớn hơn. Và trong căn phòng tối, Linh nằm trằn trọc không thể chợp mắt.
Không
hiểu vì sao… hình ảnh ông lại cứ hiện lên trong đầu. Ánh mắt ấy. Bàn
tay ấy. Sự dịu dàng ấy… thứ mà cô không nhận được từ chồng suốt bao lâu
nay.
Và trong một góc sâu kín của tâm hồn… một ranh giới mỏng manh đã bắt đầu bị lay động.
Minh
trở về sau chuyến công tác mười ngày, với gương mặt mệt mỏi và ánh mắt
thờ ơ như thường lệ. Anh đặt vali xuống sàn nhà, tháo giày và hỏi một
câu duy nhất:
“Cơm chưa?”
Linh
dạ nhỏ, rồi lặng lẽ vào bếp hâm lại thức ăn. Trong khi đó, ông Khang
vẫn ngồi đọc sách như không có chuyện gì xảy ra, chỉ thỉnh thoảng liếc
nhìn Minh bằng ánh mắt kín đáo.
Bữa
cơm diễn ra lạnh lẽo và ngột ngạt. Minh không hỏi thăm Linh một lời. Cô
im lặng gắp rau, không dám nhìn lên. Chỉ có ông Khang là thỉnh thoảng
gắp thức ăn cho cô, nhẹ nhàng như mọi khi. Nhưng hôm nay, cử chỉ ấy
khiến Minh cau mày.
Sau bữa ăn, khi Linh đang rửa bát, cô nghe tiếng Minh nói với bố trong phòng khách, giọng lạnh:
“Bố quan tâm vợ con hơi nhiều thì phải.”
Một thoáng im lặng. Rồi là giọng ông Khang – vẫn bình thản nhưng có chút sắc lạnh:
“Nó là vợ mày, không phải osin. Nếu mày biết quan tâm, thì tao đã không phải lên tiếng.”
Linh đứng chết lặng trước bồn rửa. Cô không biết nên vui hay buồn khi có người bênh vực mình… nhưng lại là bố chồng.
Đêm
đó, Minh ôm máy tính làm việc đến khuya, chẳng thèm quay sang Linh lấy
một lần. Cô nằm nghiêng quay mặt vào tường, trái tim trống rỗng. Ánh mắt
của ông Khang cứ lởn vởn trong đầu cô, cùng câu nói ngắn ngủi: “Nếu mày
biết quan tâm…”
Những
ngày sau, Minh lại đi làm từ sáng sớm đến khuya. Sự lạnh nhạt dường như
còn rõ rệt hơn trước. Trong khi đó, ông Khang vẫn giữ vẻ điềm đạm và
nhẹ nhàng, nhưng ánh nhìn dành cho Linh ngày càng dài hơn, lâu hơn, và
khó đoán hơn.
Có
một buổi sáng, trời lại đổ mưa. Linh đang tưới mấy chậu hoa trên ban
công tầng hai thì lỡ trượt chân. Cô ngã khuỵu xuống nền gạch ướt, mắt
tối sầm đi.
Tiếng bước chân vang lên vội vã, rồi ông Khang lao tới, đỡ cô dậy bằng cả hai tay.
“Cô sao vậy? Có đau không?” – giọng ông lo lắng thấy rõ.
Linh run rẩy, nhưng không phải vì đau. Cô cảm nhận được cánh tay ông siết lấy mình – ấm, chắc, và… quen thuộc một cách kỳ lạ.
“Không… cháu không sao.” – cô đáp, nhưng ánh mắt lại lảng tránh.
Ông
Khang dìu cô vào nhà. Khi đặt cô ngồi xuống sofa, tay ông vô tình chạm
vào vạt áo cô bị ướt. Linh co người lại, nhưng ông không rụt tay, cũng
không nói gì.
Hai
người nhìn nhau. Lần này không phải là ánh nhìn ngẫu nhiên. Mà là một
thứ gì đó sâu hơn, đậm hơn, như thể cả hai đang đứng trước cánh cửa
không thể quay đầu.
Và rồi… ông lên tiếng. Khàn khàn.
“Linh… nếu cô thấy mình đang bị tổn thương… tôi cũng vậy.”
Cô
thẫn thờ. Không thể hiểu tại sao ông lại nói như thế. Không thể ngăn
trái tim mình đập loạn. Không thể phủ nhận… trong cô có điều gì đó đã
vượt qua ranh giới của một người con dâu.
Khoảnh khắc đó, chỉ cần một cái chạm nhẹ, một bước tiến gần hơn… thì tất cả sẽ sụp đổ.
Nhưng Linh đứng dậy. Cô bước lui một bước, giọng run run:
“Con… xin lỗi. Con nên lên phòng.”
Rồi
cô chạy lên tầng, đóng sầm cửa lại, tay ôm ngực. Tim cô đập như trống
trận. Cô sợ. Không phải sợ ông Khang. Mà sợ… chính mình.
Từ
hôm đó, mọi thứ trở nên căng thẳng. Linh tránh mặt ông. Cô cố gắng giữ
khoảng cách, cố không ngồi ăn chung, không nói chuyện nhiều, không để
ánh mắt mình lạc vào đôi mắt ông nữa.
Nhưng
ông Khang thì khác. Ông vẫn dịu dàng, vẫn quan tâm. Có điều… trong ánh
mắt ông, Linh cảm nhận rõ một điều: ông biết. Ông biết cô đang đấu tranh
với điều gì. Và chính ông… cũng không còn muốn lùi bước.
Một đêm nọ, Minh lại báo không về. Linh ngồi ăn một mình dưới bếp, thì nghe tiếng ông từ cầu thang vọng xuống:
“Cô ăn một mình mãi không chán à?”
Cô không trả lời. Ông bước xuống, kéo ghế ngồi đối diện. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Linh cúi đầu, thì thầm:
“Con biết… chuyện này không nên.”
Ông gật nhẹ, mắt nhìn thẳng vào cô:
“Tôi cũng biết.”
“Vậy… tại sao bố vẫn ở đây? Vẫn nhìn con như vậy?”
“Vì tôi không phải tượng đá.”
Câu
nói ấy như một đòn giáng. Linh ngước nhìn ông. Trong mắt ông không có
dục vọng, không có sự lợi dụng. Chỉ có một nỗi buồn – sâu và rộng như
đáy hồ.
“Cô có biết… cảm giác nhớ một người dù người đó ở ngay trong nhà không?” – ông nói.
Linh không trả lời. Vì cô hiểu quá rõ.
Khoảnh
khắc ấy, dù chưa có điều gì xảy ra… nhưng lòng họ đã vượt qua giới hạn.
Không phải bằng hành động. Mà bằng suy nghĩ. Bằng ánh mắt. Bằng nỗi cô
đơn chung một mái nhà.
Một cuộc chơi nguy hiểm đã bắt đầu, và họ đều biết: nếu tiếp tục, sẽ không còn đường quay lại.
Những
ngày sau đó, Linh sống trong trạng thái căng thẳng tột độ. Cô cố gắng
vùi đầu vào việc nhà, tránh mặt ông Khang, tự nhủ bản thân phải quên đi
cảm xúc mơ hồ kia. Nhưng càng tránh, cô lại càng bị ám ảnh bởi ánh mắt
ấy. Cái cách ông nhìn cô — lặng lẽ mà cháy bỏng — như muốn chạm tới tận
đáy tâm hồn cô.
Minh
vẫn lạnh lùng, vô tâm như một thói quen. Công việc là tất cả. Cô đơn
không còn là cảm xúc thoáng qua, mà đã trở thành một phần trong nhịp
sống hàng ngày.
Tối
thứ Bảy, trời không mưa, nhưng gió lại thổi hun hút qua từng khe cửa.
Minh báo về trễ, không ăn cơm. Linh ngồi một mình trong phòng khách,
trước mặt là ly trà đã nguội lạnh.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Linh chưa kịp trả lời thì ông Khang đã mở cửa bước vào.
“Cô chưa ngủ à?”
Linh
gật đầu, không nói. Ông tiến lại, ngồi xuống ghế đối diện. Cả hai im
lặng rất lâu, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc giữa căn nhà vắng.
Cuối cùng, ông lên tiếng, giọng trầm nhưng dứt khoát:
“Tôi muốn cô nghe tôi nói một lần, rồi sau đó… nếu cô muốn rời khỏi đây, tôi cũng sẽ không ngăn cản.”
Linh ngẩng lên. Gương mặt ông nghiêm túc lạ thường.
“Tôi
biết mình đã sai khi để bản thân quan tâm đến cô quá mức. Nhưng cảm
xúc… không phải thứ con người ta có thể điều khiển. Tôi không bao giờ
muốn làm tổn thương cô, cũng không bao giờ muốn phá vỡ gia đình của
Minh. Nhưng càng ngày, tôi càng thấy mình bất lực…
Linh im lặng, hai tay siết chặt mép áo.
“Cô
không biết tôi đã đấu tranh thế nào mỗi đêm, chỉ để không bước lên tầng
hai, chỉ để không làm điều gì vượt quá giới hạn. Tôi đã cố… nhưng lòng
người, càng cấm, lại càng không yên.”
Câu nói ấy như một cú đâm vào tim Linh.
Không
ai bước tới, nhưng khoảng cách giữa họ dường như chỉ còn là hơi thở.
Một sợi dây vô hình đang kéo cả hai lại gần nhau hơn bao giờ hết.
Linh run giọng:
“Bố… dừng lại đi. Nếu bây giờ chúng ta còn tỉnh táo… hãy quay về. Con xin bố.”
Ông
Khang nhìn cô rất lâu. Ánh mắt ông lúc này không còn giằng xé, mà là
một nỗi buồn vô tận. Ông gật đầu khẽ, đứng dậy bước ra ngoài, không nói
thêm lời nào.
Ba
ngày sau, Minh đưa Linh đi dự tiệc công ty. Lần hiếm hoi anh nhớ đến
vợ. Linh mặc một chiếc váy đỏ, tô nhẹ son môi. Khi bước ra từ phòng, cô
bắt gặp ánh mắt của ông Khang từ phòng khách. Ông nhìn cô sững sờ… rồi
quay đi.
Buổi
tiệc ấy, Minh uống nhiều rượu. Khi về đến nhà, anh loạng choạng ngã vào
ghế sofa. Linh dìu anh lên phòng, tháo giày, lau mặt cho chồng.
Khi
cô vừa định rời đi, Minh bất ngờ kéo mạnh tay cô lại, đẩy cô xuống
giường. Gương mặt anh đỏ bừng vì rượu, ánh mắt lạ lẫm, đờ đẫn mà vội vã.
“Em vẫn là vợ anh, đúng không?” – Minh gằn giọng.
Linh hoảng sợ:
“Anh làm gì thế… bỏ em ra!”
“Cô có vẻ ngoan lắm… dưới mắt bố tôi!”
Một cú tát giáng xuống má Linh. Không mạnh, nhưng đủ để cô chết lặng.
Khoảnh khắc ấy, tất cả sự cam chịu trong cô như nổ tung.
Linh bật dậy, nước mắt trào ra. Cô không nói gì, cũng không gào lên. Cô bước ra khỏi phòng, tay vẫn run.
Và khi xuống đến cầu thang, ông Khang đã đứng đó — từ lúc nào không rõ. Ánh mắt ông nhìn cô, bối rối, rồi giận dữ.
“Thằng Minh… nó đánh cô?”
Linh không trả lời. Cô chỉ lắc đầu, rồi gục đầu vào ngực ông. Không kìm được nữa. Không còn giữ lại gì.
Ông ôm lấy cô.
Lần đầu tiên.
Vòng tay siết chặt. Ấm, mạnh, và đầy tội lỗi.
Họ
hôn nhau — trong câm lặng, trong sự cấm kỵ và đau đớn. Không phải vì
ham muốn, mà vì hai trái tim cô đơn quá lâu đã không còn chỗ để trốn
chạy.
Đêm đó… ranh giới cuối cùng đã bị phá vỡ.
Sáng hôm sau, Linh không dám nhìn vào gương.
Cô
lặng lẽ thu dọn phòng, chuẩn bị bữa sáng như chưa có gì xảy ra. Ông
Khang thì không xuống ăn. Cả ngày ở lỳ trong phòng. Không ai nói với ai
một lời.
Chiều đến, Minh ra ngoài và để quên điện thoại ở nhà.
Tin nhắn đến liên tục. Linh không có ý định xem, nhưng tiếng “ting ting” làm cô không thể không chú ý.
Mắt cô vô tình nhìn thấy một dòng tin nhắn nổi lên trên màn hình khoá:
“Em nhớ anh lắm, đêm qua không có anh em không ngủ được.”
Tên người gửi: Mai – Ẩn danh Zalo.
Cô đứng chết lặng.
Tay run run mở điện thoại. Lướt xuống là hàng chục tin nhắn, hình ảnh, video. Mọi thứ rõ ràng. Không thể chối cãi.
Minh… đã ngoại tình từ lâu. Tất cả lạnh nhạt, vô tâm, những cái bận rộn công việc — đều là vỏ bọc.
Linh ngồi sụp xuống sàn nhà. Không khóc. Không tức giận. Chỉ là… một nỗi tuyệt vọng đang từ từ bao trùm lấy cô.
Giá như… cô biết sớm hơn. Giá như… cô không phản bội Minh trước. Giá như… cô chọn cách rời đi từ ngày đầu tiên.
Nhưng giờ đây… mọi thứ đã quá muộn.
Buổi
tối hôm đó, Linh không nấu cơm. Cô cũng không đợi Minh về. Thay vào đó,
cô ngồi một mình trong phòng, ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu xuống gương
mặt tái nhợt. Điện thoại Minh nằm trên bàn, mở ra toàn bộ bí mật mà bấy
lâu nay cô từng nghi ngờ… nhưng không dám tin.
Những
tin nhắn ngọt ngào, những bức ảnh trong khách sạn, những lời hẹn hò dối
trá. Mỗi lần vuốt lên, tim cô như bị cứa thêm một nhát. Và điều khiến
cô đau nhất — không phải là sự phản bội… mà là sự trốn tránh.
Minh chưa từng xin lỗi cô một lời. Chưa từng giải thích. Vì trong mắt anh, Linh chưa bao giờ đủ quan trọng để anh phải giữ gìn.
Khi
tiếng cửa mở vang lên, Linh vẫn ngồi đó. Minh bước vào, vừa đi vừa bấm
điện thoại, đến khi nhận ra chiếc máy quen thuộc đang nằm trong tay vợ
mình.
Anh khựng lại. Gương mặt tái đi.
Linh nhìn anh, bình tĩnh đến rợn người:
“Anh quên điện thoại.”
Minh cố tỏ ra dửng dưng:
“Chỉ là chuyện công việc thôi.”
Linh cười nhẹ. Nụ cười lạnh hơn cả đêm mùa đông.
“Cô Mai nào mà công việc với anh đến 1 giờ sáng? Còn ảnh khách sạn nữa. Cả video nữa, cần em gửi lại giúp không?”
Gương mặt Minh cứng đờ. Không còn gì để chối.
Anh gắt lên, cố lật ngược tình thế:
“Cô đừng có giả tạo! Tôi ngoại tình, còn cô thì sao? Cô tưởng tôi không thấy ánh mắt cô nhìn bố tôi à? Tưởng tôi mù chắc?”
Tim Linh như bị bóp nghẹt.
“Vậy là… anh biết?”
“Biết.” – Minh bật cười. “Tôi biết hết. Nhưng tôi muốn xem hai người giả vờ được bao lâu. Cô nghĩ tôi ngốc à?”
Không khí như đông cứng lại.
Linh đứng dậy, giọng cô bình thản:
“Vậy thì tốt. Vì hôm nay, tôi không còn muốn giả vờ nữa.”
Cô bước xuống tầng dưới, nơi ông Khang đang ngồi đọc sách như mọi khi. Khi thấy cô, ánh mắt ông đầy lo lắng.
“Có chuyện gì vậy?”
Linh không trả lời, mà nhìn thẳng vào ông, hỏi bằng giọng run run:
“Bố… nếu bây giờ con nói… con không thể sống thêm một ngày nào trong ngôi nhà này nữa, bố sẽ làm gì?”
Ông im lặng rất lâu. Rồi khẽ đáp:
“Tôi sẽ rời đi.”
Linh lắc đầu, nước mắt rơi:
“Không… con không muốn bố đi. Con muốn… chính con phải đi.”
Đêm
đó, Linh thu dọn hành lý, chỉ mang theo vài bộ quần áo, một chiếc vali
nhỏ và cuốn album cưới đã phủ bụi từ lâu. Cô không nói với Minh thêm một
lời nào. Cũng không nhìn ông Khang lần cuối.
Cô biết… nếu nhìn, cô sẽ không đủ mạnh mẽ để bước ra cánh cửa ấy.
Linh
thuê một căn phòng nhỏ ở ngoại ô, bắt đầu làm kế toán part-time cho một
công ty gần đó. Những ngày đầu rất khó khăn. Cô phải làm lại từ đầu,
sống trong nỗi đau âm ỉ và tội lỗi giày vò. Nhưng ít nhất — cô được thở.
Không
ai biết cô ở đâu. Không cuộc gọi nào từ Minh. Không lời nhắn từ ông
Khang. Sự im lặng ấy — ban đầu là sự nhẹ nhõm, nhưng dần dần biến thành
khoảng trống hoang hoải trong lòng.
Một buổi chiều mưa, khi Linh đang dọn dẹp lại căn phòng trọ nhỏ, thì có tiếng gõ cửa. Cô mở ra — và chết lặng.
Ông Khang đứng đó. Áo mưa ướt sũng. Mắt ông đỏ hoe, nhưng vẫn đầy quyết tâm.
“Tôi đã tìm cô suốt ba tuần.”
Linh lùi lại, không dám nhìn thẳng.
“Bố không nên tới đây…”
“Cô
nghĩ tôi có thể sống yên sau tất cả những gì đã xảy ra à? Tôi không đến
để biện minh. Tôi đến… vì tôi cần nói một điều cuối cùng.”
Ông đặt xuống một chiếc phong bì. Trong đó là đơn ly hôn giữa Linh và Minh, đã có chữ ký của Minh.
Linh run rẩy:
“Sao lại…”
“Thằng Minh… đã hiểu ra. Nó biết nó không còn quyền giữ cô. Nó muốn giải thoát cho cả ba người.”
Một phút im lặng trôi qua.
Ông Khang nhìn cô, mắt đẫm nước:
“Còn
tôi… tôi chỉ muốn biết… nếu cô thật sự không còn tình cảm gì nữa, thì
tôi sẽ quay về. Nhưng nếu… chỉ một phần trong tim cô vẫn còn nghĩ về
tôi… tôi xin phép được… đợi.”
Linh bật khóc.
Bao nhiêu đau đớn, kìm nén, sụp đổ theo giọt nước mắt ấy. Cô không trả lời. Nhưng lần đầu tiên, cô bước tới… ôm ông thật chặt.
Không cần lời nói. Không cần hứa hẹn. Chỉ cần biết… cả hai vẫn còn trái tim đang đập vì nhau.
Cuộc
sống sau đó không dễ dàng. Cái giá của một mối quan hệ cấm kỵ là sự rời
bỏ, là tai tiếng, là cả những ánh mắt khinh miệt từ dư luận.
Nhưng Linh không quan tâm nữa.
Vì lần đầu tiên trong đời, cô biết… thế nào là được yêu thật sự.
Ba năm sau…
Một
ngôi nhà nhỏ nằm nép mình dưới chân đồi, bao quanh là vườn cây đầy hoa
dại. Buổi sáng, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ gỗ, rọi lên chiếc bàn ăn
cũ kỹ có hai chiếc cốc cà phê còn bốc hơi.
Linh
đang đứng trong bếp, mặc tạp dề, mái tóc được búi gọn. Gương mặt cô
không còn vẻ xanh xao như xưa, mà đã có nét mặn mà của một người phụ nữ
đã trải qua đủ bão giông để học cách bình yên.
Ông
Khang bước vào từ vườn sau, tay cầm bó rau mới hái. Vẫn đôi mắt ấy —
nhưng ánh nhìn bây giờ không còn day dứt, mà là sự ấm áp và đầy trân
trọng.
“Anh nghĩ hôm nay em nên viết tiếp đi. Cuốn hồi ký gần xong rồi đấy.”
Linh cười nhẹ, lau tay vào tạp dề:
“Chưa nghĩ ra kết, cứ thấy thiếu thiếu gì đó…”
“Có khi… chính kết thúc đang viết em đấy.”
Ông nhìn cô, đôi mắt ánh lên tia dịu dàng mà sâu lắng.
Cuốn
sách mang tên “Người Tình Của Bố Chồng”, khi được xuất bản, đã gây chấn
động. Không phải vì sự giật gân, mà bởi nó là một cuốn tự truyện đầy
dũng cảm — phơi bày những góc khuất đau thương của một người phụ nữ bị
bỏ rơi, bị lãng quên, rồi vướng vào một mối tình đầy cấm kỵ.
Linh
không né tránh dư luận. Cô không giấu tên. Cô kể tất cả — từ nỗi cô đơn
trong hôn nhân, sự tủi nhục, phản bội, cho đến khoảnh khắc ranh giới
đạo đức bị phá vỡ, và cái giá phải trả.
Không hề biện hộ. Cũng không tô hồng.
Và chính sự thật trần trụi ấy lại khiến hàng ngàn người cảm động.
Một
buổi tọa đàm về sách, giữa khán phòng đông kín người, có một người đàn
ông lặng lẽ bước vào. Anh ta đứng cuối hàng ghế, im lặng lắng nghe từng
lời Linh chia sẻ trên sân khấu.
Đó là Minh.
Anh
không đến để đòi lại bất cứ điều gì. Không phải để hỏi vì sao. Mà chỉ
để được nhìn lại người phụ nữ đã từng là vợ mình — một người mà chính
anh đã đánh mất khi còn quá trẻ và quá ngu ngốc để hiểu thế nào là yêu.
Sau buổi nói chuyện, Minh bước tới gần cô. Linh sững lại khi thấy anh.
“Em… không nghĩ anh sẽ đến.”
“Anh phải đến. Để nói một lời xin lỗi thật lòng. Vì đã làm em đau… và vì không biết giữ lấy điều quý giá nhất trong đời.”
Linh
gật đầu. Cô không nói lời tha thứ — nhưng ánh mắt cô đã đủ để Minh hiểu
rằng: họ đều đã đi qua sai lầm, và giờ đây, đều đang học cách làm lại,
theo cách của riêng mình.
Tối hôm đó, khi trở về căn nhà nhỏ trên đồi, Linh ngồi bên chiếc bàn viết.
Cô mở máy tính, gõ những dòng cuối cùng của cuốn sách:
“Chúng
tôi đã từng sống sai. Đã từng bước vào đời nhau theo một cách không ai
ủng hộ. Nhưng chính trong bóng tối đó, tôi mới tìm thấy ánh sáng mà mình
luôn khao khát: một tình yêu không lời, không cần danh phận, nhưng đủ
sâu sắc để khiến tôi dám sống thật, lần đầu tiên trong đời.”
“Và nếu một ngày con tôi hỏi rằng: Mẹ đã từng yêu ai nhất trong đời?”
“Tôi sẽ không chần chừ mà nói: Người đó là… ông của con.”
Cô nhấn “Lưu”, rồi khép máy lại. Ngoài kia, tiếng gió thổi qua vườn cây, xào xạc như một bản nhạc ru lòng người
Ông Khang bước vào, khoác cho cô chiếc khăn mỏng. Cô ngả đầu vào vai ông, khẽ thở dài:
“Em viết xong rồi.”
“Vậy thì… ta bắt đầu chương mới nhé.”