Cứ thấy tôi phơi đồ là con nhà hàng xóm thò tay ném trộm xuống mương, tôi âm thầm gài 1 thứ vào áo....

 

Cứ thấy tôi phơi đồ là con nhà hàng xóm thò tay ném trộm xuống mương, tôi âm thầm gài 1 thứ vào áo....


Không hiểu sao con nhà hàng xóm dạo này như lên đồng.

Cứ thấy tôi phơi đồ ra là nó thò tay ném xuống mương nước đen ngòm sau dãy nhà trọ. Ban đầu chỉ là cái tất, rồi đến khăn mặt, rồi đến áo sơ mi trắng đi làm. Tôi bắt gặp mấy lần, nhưng nó nhanh như chuột, quay đi là biến mất. Mắng thì bố mẹ nó cãi:

“Trẻ con nó nghịch, chị làm gì căng!”

Căng thì chưa, nhưng chị không ngu.

Hôm sau, tôi âm thầm chuẩn bị một chiếc áo sơ mi cũ, gấp gọn như mới giặt, đem phơi. Nhưng bên trong, tôi khâu kín một túi nhỏ, lót vài quả ớt hiểm xanh, thêm tý dầu gió và một gói mắm tôm đặc biệt – loại để lâu càng nồng.

Tôi còn gài sẵn một camera mini sau ô cửa sổ, quay lại toàn bộ cảnh “bàn tay nhỏ bé” thò ra, gỡ áo, quăng xuống như ném rác.

Chiều hôm đó, đúng 5 giờ, trời còn váng nắng.

Tôi đang gọt xoài thì nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Mở ra thấy bố mẹ con nhóc hàng xóm, mặt tái mét, tay cầm chiếc áo sơ mi cũ của tôi bằng… hai que gắp than.

Bố nó mở miệng trước, mặt nhăn như mất sổ đỏ:

“Chị… cho chúng tôi xin lỗi. Con bé nhà tôi… giờ nó… mắt sưng, tay rộp, cả người bốc mùi… nó khai ra rồi… cái áo này…”

Tôi khoanh tay, nhếch mép, từ tốn hỏi:

“Ủa, sao không cầm tay mà cầm bằng đũa vậy anh?”

Cả hai nhìn nhau. Mẹ nó thì xót con, mếu máo:

“Nó tưởng áo mới, lại thơm thơm nên gỡ xuống nghịch… Ai ngờ vừa ôm vào người là hét toáng lên, ngứa rát, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng… Đưa đi trạm xá bác sĩ còn phải bịt mũi!”

Tôi lặng lẽ quay vào nhà, lấy ra túi nylon đựng bản in video từ camera. Đưa cho họ, không nói gì. Họ run run mở ra, xem được vài giây thì mặt cả hai xanh như tàu lá, mẹ nó khụy xuống xin xỏ:

“Chị ơi… đừng đưa lên khu phố… con tôi dại dột, chị tha cho nó lần này…”

Tôi cười nhạt, chỉ nói đúng một câu:

“Lần sau bảo nó giặt mấy cái áo tôi còn rớt chưa kịp phơi ấy nhé. Với cả… lần sau muốn ‘làm trò’ thì nhớ kiểm tra bên trong áo, **không là hít trúng… “hơi người lớn” đấy!”

Nói rồi tôi đóng cửa lại. Trong lòng nghĩ thầm:

“Non và xanh lắm con ạ. Dám chơi nhưng chưa đủ tầm.”

Tối hôm đó, nhà họ im như tờ, không còn tiếng nhạc ầm ĩ, không còn tiếng dép lạch bạch chạy rình mò qua ban công.
Sáng hôm sau, tôi ra phơi đồ – nắng đẹp, gió nhẹ, không ai ném gì cả.

Chỉ có một bịch chanh, gừng và túi bột giặt mới treo lủng lẳng trước cửa, không đề tên. Tôi chỉ nhìn và… cười.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Nhân viên siêu thị tiết ʟộ: 6 thứ không bao giờ mua trong siêu thị mình bán dù đại hạ giá

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”