Cứ mỗi hôm có 1 cây rơm trong làng bị ch;áy không ai hiểu lý do, riêng cây rơm nhà ông Năm cháy lúc giữa trưa càng đổ nước càng ch;áy...
Cứ mỗi hôm có 1 cây rơm trong làng bị ch;áy không ai hiểu lý do, riêng cây rơm nhà ông Năm cháy lúc giữa trưa càng đổ nước càng ch;áy...
Cứ đều đặn, mỗi ngày một cây rơm trong làng bị thi;êu rụi không lý do. Không ai thấy lửa, không ai ngửi mùi khói trước đó. Cây rơm hôm trước còn vàng ươm, sáng hôm sau chỉ còn đống tro đen xì. Mà lạ lắm – trời mưa cũng ch;á;y. Làng đồn nhau nào là “có kẻ ph;á ho;ại”
Dân làng sợ đến mức đêm không ai dám ra ngoài. Trẻ con thì thôi hẳn chuyện chơi trốn tìm ban đêm.
Nhưng phải đến hôm cây rơm nhà ông Năm cháy, mọi chuyện mới thực sự bùng lên.
Trưa hôm ấy, trời chang chang nắng. Ông Năm vừa lùa bò vào chuồng xong, quay lại định bê ít rơm cho bê con thì “B;ÙM!” – tiếng nổ như pháo vang lên sau lưng. Cây rơm to bằng gian nhà bốc ch;áy phừng phực.
Ông
Năm t;;hé;t lớn, hàng xóm chạy sang đổ nước. Nhưng… càng đổ nước, lửa
càng b;ùng d;;ữ. Người thì tạt gáo, người thì kéo vòi, nhưng mỗi giọt
nước hắt vào lại tạo ra “xèo xèo” như dầu sôi – rồi ch;áy lan gấp đôi!
Một cụ bà run rẩy hét to:
– Không phải lửa thường rồi
Kể từ hôm đó, ông Năm bỏ làng đi biệt. Cây rơm cuối cùng cũng là cây rơm chấm dứt chuỗi ngày ám ảnh ấy – không có cây rơm nào bị ch;áy nữa.
Nhưng người ta bảo, thỉnh thoảng, ban trưa, vẫn thấy khói lờ mờ bay lên từ góc vườn nhà ông Năm bỏ ho;ang.