Con trai tôi như dính b/ùa nằng nặc cưới một cô giáo tiểu học ở vùng sâu, cấm cản thế nào cũng không được, cho đến ngày giỗ tổ, con dâu mới chỉ lên b/àn th/ờ tuyên bố 1 câu khiến tôi phải rùng mình cúi đầu nể phục...
Con trai tôi như dính b/ùa nằng nặc cưới một cô giáo tiểu học ở vùng sâu, cấm cản thế nào cũng không được, cho đến ngày giỗ tổ, con dâu mới chỉ lên b/àn th/ờ tuyên bố 1 câu khiến tôi phải rùng mình cúi đầu nể phục...
Tôi có mỗi thằng con trai độc đinh, làm giám đốc chi nhánh ở Sài Gòn, cao ráo, học giỏi, bao nhiêu gái theo.
Ấy vậy mà nó lại như bị bỏ bùa, nhất quyết đòi cưới một
cô giáo tiểu học tận vùng sâu, đi dạy bằng xe đạp cọc cạch, người nhỏ
thó, đen nhẻm, nói năng thì “dạ dạ, thưa thưa” như người ở quê ra phố.
Tôi nổi trận lôi đình, họp cả họ lại để can.
Ai cũng bảo con dâu như thế không môn đăng hộ đối, lấy về chỉ tổ mất mặt.
Tôi thậm chí dọa từ con, nhưng nó chỉ cười:
“Mẹ cứ để đám cưới xong rồi mẹ sẽ hiểu.”
Tôi căm lặng, cưới thì cưới, nhưng trong lòng xác định coi như không có con dâu.
Cho đến ngày giỗ tổ của dòng họ…
Là dâu mới, theo lệ phải lên thắp hương, vái lạy tổ tiên trước họ hàng.
Ai cũng nửa cười nửa mỉa, đợi xem cô giáo làng sẽ lúng túng thế nào giữa bàn thờ dòng họ danh giá.
Nhưng con dâu tôi bước lên, bình tĩnh chắp tay, cúi đầu rồi nói rõ ràng, rành mạch:
“Con là Trinh – cháu gái đích tôn của cụ Lê Quốc Tín – nguyên là Tổng biên tập báo Giáo Dục & Thời Đại.
Hôm nay về làm dâu họ Nguyễn, con xin phép thay mặt gia đình con kính dâng lễ tổ, mong tổ tiên chứng giám.”
Cả họ im phăng phắc.
Tôi sững người. Lê Quốc Tín? Cái tên này tôi từng đọc bao nhiêu lần trên sách báo, một tượng đài trong ngành giáo dục, được Chủ tịch nước truy tặng Huân chương Lao động hạng Nhất.
Tôi run run bước đến gần con dâu, lắp bắp:
“Con… là cháu cụ Lê… thật sao?”
Nó gật đầu, nhẹ nhàng nói:
“Nhưng con không dùng danh phận để lấy chồng.
Con chỉ muốn được yêu vì chính con là ai.”
Cô ấy không chỉ là cháu cụ Lê, mà còn là người sáng lập thư viện lưu động mang tên ông ngoại – cung cấp sách miễn phí cho hàng trăm điểm trường vùng sâu.
Cô tự tay gây quỹ, đi xin tài trợ, dạy chữ, nuôi cơm cho trẻ em nghèo.
Tôi — người từng khinh con dâu vì xuất thân “quê mùa” — giờ phải cúi đầu trước tấm lòng và gia thế ngầm khiến bao người kính phục.
Từ hôm đó, tôi không còn dám chê “cô giáo vùng sâu” nữa…
Mà chỉ thầm cảm ơn vì con trai mình đã chọn đúng người,
Một người phụ nữ – không cần phô trương – vẫn khiến cả họ tôi phải cúi đầu nể phục