Cô ấy dùng chính chiếc điện thoại tôi mua, ngồi trên chính chiếc xe tôi mua, để liên lạc, gặp gỡ người khác.

 

Cô ấy dùng chính chiếc điện thoại tôi mua, ngồi trên chính chiếc xe tôi mua, để liên lạc, gặp gỡ người khác.


 Tôi tên Nam, 34 tuổi, chủ một gara ô tô nhỏ nhưng làm ăn ổn định. Không giàu sang gì, nhưng cũng đủ sống và lo cho người yêu – Linh – những điều tốt nhất tôi có thể.

Tôi yêu Linh hơn hai năm. Cô ấy kém tôi gần 8 tuổi, xinh xắn, nhẹ nhàng, từng nói rằng: “Chỉ cần anh là đủ.” Tin câu đó, tôi bắt đầu chiều cô ấy bằng tất cả những gì tôi có. Điện thoại mới – tôi mua. Xe tay ga cô thích – tôi trả góp. Mỗi lần cô bảo “anh ơi xe em cũ rồi, dễ hư”, tôi lại bấm bụng gói lại tiền công tháng đó để đổi chiếc mới.

Tôi không tiếc gì. Vì nghĩ mình đang đầu tư cho tương lai, cho một người vợ.

Rồi một ngày chủ nhật, tôi rảnh rỗi nên rủ Linh đi dã ngoại. Cô bảo bận, có việc với bạn gái. Tôi không nghi ngờ gì, chỉ đưa chìa khóa xe cho cô mượn, kèm lời dặn: “Đi cẩn thận.”

Hôm đó tôi ở gara một mình, mở cửa xe để lấy sổ bảo hành, thì điện thoại tôi tự động kết nối Bluetooth với hệ thống của xe. Đáng ra nó phải kết nối với xe của tôi cơ. Nhưng hiện lên màn hình là chiếc xe SH mới mua cho Linh. Tôi nhìn kỹ lại: một đoạn ghi âm cuộc gọi gần nhất hiện lên dòng chữ “yêu lắm, mai lại nha.”

Tôi ngây người. Tay run run bấm vào đoạn ghi âm. Đó là cuộc trò chuyện của Linh. Giọng cô ấy ngọt như rót mật, gọi ai đó là “anh”, cười khúc khích rồi hẹn gặp vào chiều hôm sau. Thậm chí còn nhắc: “Xe em còn xăng, hôm nay em chạy xe anh Nam cho, chứ xe cũ quá chán.”

Tôi cảm thấy… không còn gì để nói.

Cô ấy dùng chiếc điện thoại tôi mua – để nhắn tin, gọi điện cho người khác.

Cô ấy ngồi trên chiếc xe tôi mua – để đến chỗ hẹn với người đàn ông khác.

Và tôi – là kẻ đang ngồi trong xó xỉnh một gara đầy dầu mỡ, nghe lại cuộc trò chuyện của người mình yêu như kẻ ngoài cuộc.

Tôi không làm ầm lên. Tối hôm đó, tôi gửi Linh một tin nhắn: “Mai em rảnh không, anh muốn mượn xe một chút.” Cô trả lời lạnh tanh: “Mai em có hẹn, cuối tuần nhé?”

Tôi chỉ nhắn lại: “Ừ. Vậy xe, điện thoại, những gì anh mua cho em – anh giữ lại nhé. Còn tình cảm của em cho người khác – em cứ giữ lấy.”

Rồi tôi chặn số.

Đêm ấy, tôi không ngủ được. Không phải vì đau, mà vì thấy mình… tỉnh.

Người ta có thể nghèo tiền bạc, nhưng đừng nghèo nhân cách. Tôi mua đồ không phải để sở hữu cô ấy, nhưng ít nhất, tôi nghĩ mình xứng đáng nhận lại chút tử tế.

Từ hôm đó, tôi không còn gọi Linh là “người yêu cũ”. Tôi gọi cô ấy là “bài học đắt giá nhất mà tôi từng mua – bằng chính tiền của mình.”

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...