Chỉ vì con dâu ngh/èo thích ăn cơm với cá khô, mẹ chồng tỷ phú s/ỉ nh/ục cô, gọi thông gia đến trả con gái và cái kết khiến bà ta tái mặt..

 

Chỉ vì con dâu ngh/èo thích ăn cơm với cá khô, mẹ chồng tỷ phú s/ỉ nh/ục cô, gọi thông gia đến trả con gái và cái kết khiến bà ta tái mặt..


 Sau lễ cưới đơn giản, Ngọc dọn về sống cùng gia đình chồng – một biệt thự sang trọng, nơi mọi thứ đều sáng bóng, từ sàn gỗ đến chén bát mạ vàng. Chồng cô – Minh – là con trai độc nhất của một gia đình giàu có nức tiếng cả vùng. Ngọc xuất thân nghèo, là giáo viên tiểu học, dịu dàng và lễ phép, nhưng với mẹ chồng cô – bà Lan – điều đó chẳng có giá trị gì.

Bữa cơm đầu tiên, Ngọc chỉ ăn cơm trắng với cá khô rim mặn – món ăn tuổi thơ mà cô luôn thích. Cô ngại ngùng, không dám gắp nhiều món chính, chỉ rón rén ăn phần mình.

Bà Lan nhìn một lúc, buông đũa, cười nửa miệng:

– “Nhà này không thiếu gì, mà con dâu tôi ăn như người đói lâu năm vậy. Hay nghèo quá nên quen ăn khổ rồi?”

Không khí bàn ăn lập tức nặng nề. Minh khẽ nhíu mày, định lên tiếng, nhưng bà Lan đã tiếp lời, giọng sắc hơn:

– “Ăn uống vậy thì dạy cháu tôi kiểu gì? Lỡ sau này nó cũng đòi cơm chan nước mắm thì tôi biết giấu mặt vào đâu với thiên hạ?”

Ngọc cúi đầu, hai tay siết chặt vào lòng. Cô không khóc, chỉ nuốt nghẹn nỗi tủi thân đang trào lên.

Vài ngày sau, khi mẹ Ngọc – bà Lành – đến thăm con gái, bà Lan chẳng chút khách sáo. Trước mặt thông gia, bà ném chiếc khăn ăn xuống bàn:

– “Tôi không giữ nổi con gái bà nữa. Dạy thì dạy cho đàng hoàng rồi gả. Nghèo không có tội, nhưng nghèo mà không biết thân biết phận thì đừng mơ làm dâu nhà giàu.”

Ngọc sững sờ, còn mẹ cô thì lặng người đi vì xấu hổ. Không ai ngờ một người làm mẹ có thể nói ra những lời ấy trước mặt con gái mình.

Không khí như vỡ vụn. Nhưng thay vì cãi lại, bà Lành chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, nắm tay con:

– “Về thôi con. Mẹ nuôi con cực khổ không phải để con bị ai khinh thường.”

Ngọc theo mẹ bước đi, nước mắt rơi trên từng bậc thềm cẩm thạch. Minh im lặng nhìn theo, ánh mắt đầy giằng xé.

Chưa đầy một tháng sau, cả giới tài chính chấn động khi một startup giáo dục vừa gọi vốn thành công từ quỹ đầu tư Singapore, với người sáng lập là… Trần Thị Ngọc – cô giáo làng năm xưa.

Hóa ra, trong suốt thời gian về làm dâu, Ngọc vẫn âm thầm phát triển nền tảng học online miễn phí cho trẻ em vùng sâu vùng xa – chính từ chiếc điện thoại cũ kỹ và bữa cơm cá khô. Câu chuyện truyền cảm hứng của cô được lan truyền khắp mạng xã hội.

Đài truyền hình mời cô đến nói chuyện. Ngọc ngồi trong trường quay, vẫn giọng nói nhẹ nhàng ấy:

– “Tôi lớn lên với cơm chan nước mắm và cá khô mẹ rim. Không giàu, nhưng đủ để tôi hiểu giá trị của việc cho đi và không bao giờ xấu hổ vì mình đến từ đâu.”

Bà Lan ngồi trước màn hình tivi, mặt cứng đờ. Còn Minh – sau khi biết vợ rời đi, đã âm thầm đến tận nơi xin lỗi, nhưng Ngọc chỉ mỉm cười:

– “Em không giận. Nhưng giờ em đủ lớn để chọn nơi mình được tôn trọng.”

Đừng vội đánh giá một người qua mâm cơm đơn sơ họ ăn. Vì có khi, chính từ mùi cá khô ấy… lại là nơi bắt đầu của một tâm hồn vững vàng – và một tương lai khiến cả những kẻ từng khinh thường phải cúi đầu.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...