Anh Hùng đưa Khảo vào một căn phòng trọ tồi tàn sau quán cà phê, ra lệnh làm “chân sai vặt” để trừ n/ợ từ rửa bát, lau sàn đến chạy bàn

 

Anh Hùng đưa Khảo vào một căn phòng trọ tồi tàn sau quán cà phê, ra lệnh làm “chân sai vặt” để trừ n/ợ từ rửa bát, lau sàn đến chạy bàn


 Tả Khảo, một chàng trai dân tộc Mông 19 tuổi, lần đầu tiên rời bản làng trên núi cao để xuống Hà Nội. Mùa hè năm ấy, gia đình Khảo rơi vào cảnh túng thiếu khi đàn bò – nguồn sống chính của họ – bị dịch bệnh quét sạch. Với đôi dép tổ ong cũ kỹ, chiếc ba lô vải đựng vài bộ quần áo và giấc mơ kiếm tiền phụ giúp cha mẹ, Khảo bắt xe khách xuống thủ đô, lòng đầy hy vọng.

Ngay khi đặt chân đến bến xe Giáp Bát, Khảo đã bị choáng ngợp bởi dòng người tấp nập và tiếng còi xe inh ỏi. Một người đàn ông trung niên, tự xưng là tài xế xe ôm, niềm nở tiếp cận. “Cậu ơi, đi đâu anh chở rẻ cho, mới xuống Hà Nội hả?” Khảo, vốn thật thà, gật đầu kể mình cần tìm việc làm. Người đàn ông vỗ ngực: “Yên tâm, anh có quen một chỗ nhận người, lương tốt, bao ăn ở!” Tin lời, Khảo leo lên xe, chẳng mảy may nghi ngờ.

Xe chạy lòng vòng qua những con phố đông đúc, rồi dừng lại trước một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong ngõ hẹp. Người đàn ông dẫn Khảo vào, giới thiệu với một gã to béo được gọi là “anh Hùng”. Anh Hùng cười khẩy, liếc nhìn Khảo từ đầu đến chân: “Muốn làm việc hả? Được thôi, nhưng phải đặt cọc 500 nghìn trước. Không có tiền thì… nợ, làm trả dần!” Khảo hoảng loạn lục túi, phát hiện ví tiền – toàn bộ số tiền 2 triệu mẹ dúi cho trước khi đi – đã không cánh mà bay. Người xe ôm đứng cạnh nhếch mép: “Tiền rơi trên xe tao nhặt được rồi, giờ mày nợ tao 500 nghìn nữa. Tổng cộng 1 triệu, trả trong một tháng, không thì đừng hòng yên thân!”

Khảo bàng hoàng, tay chân run rẩy. Ngày đầu tiên ở Hà Nội, cậu không chỉ trắng tay mà còn mang nợ. Anh Hùng đưa Khảo vào một căn phòng trọ tồi tàn sau quán cà phê, ra lệnh làm “chân sai vặt” để trừ nợ: từ rửa bát, lau sàn đến chạy bàn. Công việc nặng nhọc, ngày làm 12 tiếng, nhưng mỗi ngày chỉ được trả 50 nghìn, còn lại “trừ vào nợ”. Khảo cắn răng chịu đựng, lòng đau đáu nghĩ về gia đình trên bản.

Những ngày sau, Khảo dần quen với nhịp sống khắc nghiệt. Cậu để ý thấy quán cà phê không chỉ bán nước, mà còn là nơi tụ tập của những gã mặt mày bặm trợn, trao đổi những gói hàng bí mật. Một đêm, khi đang lau sàn, Khảo vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện của anh Hùng với một gã lạ mặt: “Hàng này phải chuyển đi trước cuối tuần, công an đang sục sạo đấy!” Khảo lạnh sống lưng, nhận ra mình đang ở trong một hang ổ nguy hiểm.

Một buổi chiều, khi đang giao cà phê cho khách ở đầu ngõ, Khảo gặp một cô gái trạc tuổi mình, tên Linh. Linh làm nghề bán vé số, hay ghé quán mua nước. Thấy Khảo lầm lũi, cô bắt chuyện: “Sao lúc nào cũng buồn vậy? Có chuyện gì kể chị nghe!” Khảo ngập ngừng, rồi kể hết sự tình. Linh nhíu mày: “Quán này không sạch đâu, em phải tìm cách thoát ra. Chị có quen một anh công an khu vực, để chị giúp.”

Linh giữ lời. Vài ngày sau, cô trở lại, dúi vào tay Khảo một mẩu giấy với số điện thoại và dặn: “Gọi cho anh này, nói hết những gì em thấy ở quán. Nhưng cẩn thận, đừng để lộ!” Khảo do dự, sợ hãi, nhưng nghĩ đến cha mẹ và món nợ treo lơ lửng, cậu lấy hết can đảm gọi điện. Người đầu dây là một giọng nói trầm ấm, tự xưng là trung úy Nam. Nam hướng dẫn Khảo bí mật ghi lại những hoạt động đáng ngờ trong quán, từ giờ giấc giao hàng đến biển số xe của những gã lạ mặt.

Trong hai tuần, Khảo trở thành “tai mắt” bất đắc dĩ của trung úy Nam. Cậu cẩn thận ghi chép, chụp ảnh bằng chiếc điện thoại cũ Linh cho mượn. Mỗi lần gửi thông tin, tim Khảo đập thình thịch, sợ bị phát hiện. Cuối cùng, một buổi tối, khi Khảo đang rửa cốc ở hậu quán, tiếng còi cảnh sát vang lên. Hàng chục công an ập vào, bắt gọn anh Hùng cùng đồng bọn. Hóa ra, quán cà phê là vỏ bọc cho một đường dây buôn bán hàng cấm xuyên tỉnh.

Sau khi vụ án được phá, trung úy Nam gọi Khảo đến đồn công an. Cậu lo lắng, nghĩ mình sẽ bị trách vì dính líu. Nhưng Nam mỉm cười, đưa cho Khảo một phong bì dày: “Đây là tiền thưởng từ cục, vì cậu đã giúp chúng tôi triệt phá đường dây này. 50 triệu đồng. Còn nữa, người xe ôm lừa cậu đã bị bắt, tiền của cậu được tìm thấy trong nhà hắn, tao trả lại đây.” Khảo sững sờ, ôm chặt phong bì, nước mắt lăn dài. Từ một chàng trai trắng tay, mắc nợ, Khảo không chỉ lấy lại được tiền mà còn trở thành ân nhân của cả một chiến dịch lớn.

Khảo dùng số tiền thưởng để trả nợ cho gia đình, mua lại đàn bò mới. Cậu trở về bản, nhưng không quên Linh và trung úy Nam. Mỗi dịp hè sau đó, Khảo lại xuống Hà Nội – không phải để kiếm tiền, mà để thăm những người bạn đã giúp cậu thay đổi số phận.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...