A Vừng từ Hà Giang xuống Hà Nội tìm b/ệnh viện cho vợ đẻ, trong bộ đồ dân tộc, A Vừng bị cười ch/ê nhưng chỉ 1 tháng sau ai lấy cũng đều hối hận..

 

A Vừng từ Hà Giang xuống Hà Nội tìm b/ệnh viện cho vợ đẻ, trong bộ đồ dân tộc, A Vừng bị cười ch/ê nhưng chỉ 1 tháng sau ai lấy cũng đều hối hận..


 Trưa đầu hừ, bến xe Mỹ Đình dày đặc người và mùi xăng xe cũ kỹ. Trong dòng người đổ về thủ đô, một người đàn ông gùi chiếc bao tải to trên vai, dắt theo người phụ nữ luống tuổi mặc váy xòe thêu hoa, khăn đội đầu sặc sỡ. Mẹ con A Vừng từ Hà Giang xuống.

Không ai biết họ là ai, cũng chẳng ai muốn biết. Những ánh mắt lướt qua, đôi khi dừng lại, nhưng không vì cảm thông. Mà vì tò mò pha lẫn khinh miệt.

— Lên Hà Nội mà mặc như đi hội chợ.
— Không biết chữ thì đẻ ở nhà cho nhanh, còn đòi vào bệnh viện thủ đô.

Tiếng xì xào sau lưng họ không ngớt. A Vừng vẫn cúi đầu, bước đi chậm rãi. Bàn tay chai sạn siết chặt quai túi, như giữ chặt cả nỗi tủi hổ đang sục sôi trong lòng.

Họ đến Bệnh viện, sau chuyến xe đêm dài vắt qua mấy tỉnh. Vợ A Vừng đang mang thai tháng cuối, lần đầu sinh nở, A Vừng chỉ muốn tìm nơi tốt nhất.

Nhưng ở nơi được gọi là “tốt nhất”, họ lại trở thành trò cười.

Cô y tá trẻ liếc nhìn chiếc váy thổ cẩm sờn vai, chép miệng:

— Khám dịch vụ thì đi lối kia, đừng đứng chắn lối cấp cứu.

Một bác sĩ nam, trẻ tuổi, thì thầm gì đó với đồng nghiệp rồi phá lên cười:

— Có khi xuống núi lần đầu. Không biết tiếng Kinh thì sao ký giấy tờ?

A Vừng không nói gì. Mẹ anh cũng không. Họ lặng lẽ làm theo chỉ dẫn, ngồi đợi hàng giờ để được gọi tên. Người ta nhìn họ như một điểm lạc trong không gian bóng bẩy của thành phố: quê mùa, chậm chạp, và không xứng đáng.

Nhưng không ai để ý, sau tấm áo chàm bạc màu ấy, đôi mắt A Vừng sắc như đá biên cương. Cái cách anh đỡ mẹ ngồi, cách anh hỏi y tá bằng giọng Bắc pha miền, mạch lạc và điềm đạm, không hề giống một kẻ “không biết chữ” như họ nghĩ.

Một tháng sau.

Phòng VIP tầng năm – khu sinh dịch vụ cao cấp nhất của bệnh viện.

Y tá trực ca không giấu nổi ngạc nhiên khi thấy một đôi vợ chồng người H’Mông xuất hiện trước quầy lễ tân. Nhưng lần này, A Vừng mặc áo sơ mi trắng, quần vải đen, tay kéo vali lớn, vợ anh được khoác áo khoác len hàng hiệu, tóc búi gọn. Cô ấy đang mang bụng bầu chạm tháng, bước đi chậm rãi nhưng không hề lúng túng.

— Tôi đã đặt phòng VIP từ tháng trước. Tôi muốn vợ tôi được sinh mổ theo lịch, dùng gói dịch vụ trọn gói tốt nhất của bệnh viện. Đây là hồ sơ xét nghiệm.

Giọng anh dõng dạc, gọn gàng, không chút lơ lớ.

Nhân viên lễ tân nhìn qua hồ sơ, nhíu mày:

— Anh là… A Vừng?

— Vâng. Người từng bị yêu cầu “đi lối khác” tháng trước.

Cô gái đỏ mặt, cứng họng.

Cả ngày hôm đó, câu chuyện “một ông người dân tộc thuê hẳn phòng VIP cho vợ đẻ” lan khắp bệnh viện như một câu chuyện lạ.

Y tá trưởng phải đích thân đến chào khách, bác sĩ trưởng khoa cũng ghé thăm, cố tỏ ra lịch thiệp. Họ đã từng bật cười khi nhìn thấy người đàn ông H’Mông ngồi đợi ngoài hành lang với đôi dép tổ ong mòn đế.

Giờ đây, người đàn ông ấy thanh lịch, điềm tĩnh, ký hợp đồng dịch vụ như một doanh nhân.

Ba ngày sau, vợ A Vừng sinh mổ thành công. Một bé trai khoẻ mạnh, hồng hào. Trong phòng hậu phẫu, A Vừng đứng bên vợ, lau từng giọt mồ hôi cho cô bằng khăn bông sạch, kiên nhẫn đút từng thìa cháo. Anh nắm tay cô, thì thầm điều gì đó bằng tiếng Mông, khiến đôi mắt mỏi mệt của vợ anh bừng sáng.

Mẹ A Vừng ngồi trong góc phòng, váy vẫn thêu hoa rực rỡ, nhưng bà cười – nụ cười lặng lẽ mà ấm áp. Cả đời bà chưa từng nghĩ con mình có ngày đưa dâu đẻ giữa thủ đô, trong phòng có điều hòa và nhân viên phục vụ tận tình.

Có người hỏi:
— Anh làm nghề gì mà chu cấp được mức dịch vụ này?

A Vừng chỉ cười, không nói. Nhưng vài hôm sau, khi tài xế tới đón anh bằng xe bán tải biển Hà Giang, ai đó mới biết: anh là chủ một hợp tác xã trồng hoa hồng cổ – cung cấp cho cả những khu nghỉ dưỡng lớn nhất miền Bắc.

Anh từng học đại học nông lâm, trở về quê gây dựng lại đất đồi. Mấy năm nay, vườn hoa của anh xuất khẩu sang cả Nhật.

Không ai nghĩ dưới lớp áo chàm ấy, lại là một người đàn ông từng từ chối cơ hội ở lại thành phố để đưa kỹ thuật trồng hoa về vùng cao. Người từng chở mẹ trên chiếc xe máy cà tàng xuống Hà Nội, chỉ để chọn chỗ sinh tốt nhất cho vợ.

A Vừng không cần trả thù ai. Anh chỉ làm đúng điều mà đàn ông nên làm – giữ gìn danh dự cho mẹ, sự an toàn cho vợ, và lòng tự trọng cho chính mình.

Khi anh ôm đứa con đầu lòng trên tay, quay sang nói với bác sĩ:

— Lần sau, có người ăn mặc như tôi tháng trước đến, mong bác sĩ đừng cười.

Bác sĩ cúi đầu, không đáp.

Chỉ có tiếng trẻ con khóc vang lên, giữa căn phòng trắng toát. Một sinh linh mới ra đời, mở đầu cho một thế hệ mới – nơi mà giá trị không nằm ở thứ người ta mặc, mà nằm ở cách người ta sống.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...