Ông cụ già với đôi dép rách cùng bộ quần áo vá bước vào cửa hàng giày đắt bậc nhất thành phố, nào ngờ bị nhân viên buông lời cay đắng. Nửa tháng sau ông quay lại với thân phận thật khiến tất cả phải quỳ xuống xin lỗi….
Tại một con phố sầm uất ở trung tâm thành phố, cửa tiệm giày cao cấp “Vàng Ròng” lộng lẫy với ánh đèn chùm và những kệ trưng bày đôi giày giá hàng chục triệu đồng. Một buổi chiều, ông Tâm, một cụ già gầy gò trong bộ áo bạc màu, đôi dép rách te tua, bước vào. Tay ông run run cầm một xấp tiền lẻ nhàu nhĩ, ánh mắt sáng lên khi nhìn một đôi giày da bóng loáng trên kệ.
Ông chậm rãi nói với nhân viên:
“Tôi muốn mua đôi giày này… để tặng con trai tôi. Nó sắp được thăng chức, tôi muốn nó có một món quà xứng đáng.”
Nhân viên, một cô gái trẻ ăn mặc sành điệu, liếc nhìn ông Tâm từ đầu đến chân, nhếch mép cười khẩy:
“Ông ơi, giày ở đây đắt lắm, không phải ai cũng mua được đâu. Ông ra ngoài kia mua dép chợ hợp hơn.”
Ông Tâm chưa kịp giải thích, vài nhân viên khác đã xì xào,
cười cợt. Một người bước tới, giật xấp tiền trên tay ông, “kiểm tra” rồi
ném xuống sàn, nói:
“Tiền này không đủ đâu, ông đi chỗ khác đi!”
Chưa dừng lại, họ còn lôi túi vải cũ của ông, đổ hết đồ đạc ra sàn – vài chiếc áo vá, một chai nước cũ – và cuối cùng ném cả đôi dép rách của ông ra ngoài đường. Ông Tâm lặng lẽ cúi nhặt đồ, ánh mắt buồn bã nhưng không nói gì, lặng lẽ rời đi dưới ánh nhìn chế giễu của đám nhân viên.
Nửa tháng sau, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cửa
tiệm “Vàng Ròng”. Giám đốc chuỗi cửa hàng, anh Minh – một người đàn ông
trung niên lịch lãm, bước xuống cùng một cụ già tóc bạc trắng, ăn mặc
giản dị nhưng toát lên khí chất điềm tĩnh. Cả cửa tiệm nín thở khi anh
Minh giới thiệu:
“Đây là bố tôi, người đã dạy tôi mọi thứ để có ngày hôm nay.”
Đám nhân viên sững sờ khi nhận ra cụ già ấy chính là ông
Tâm, người bị họ đuổi đi hôm nào. Ông Tâm mỉm cười hiền hậu, không chút
oán hận, nhưng ánh mắt anh Minh thì sắc lạnh. Anh quay sang đám nhân
viên, giọng trầm nhưng đầy uy quyền:
“Hôm đó, bố tôi đến đây để mua giày cho tôi, dùng số tiền ông dành dụm
cả đời. Các người không chỉ từ chối bán, mà còn sỉ nhục ông. Một cửa
hàng như thế này không xứng đáng tồn tại.”
Chỉ trong buổi chiều hôm ấy, toàn bộ nhân viên có mặt hôm đó bị sa thải. Anh Minh còn ra lệnh đóng cửa tiệm để cải tổ, yêu cầu tất cả các chi nhánh phải đặt tôn trọng khách hàng lên hàng đầu, bất kể họ là ai.
Câu chuyện về ông Tâm lan truyền khắp nơi, như một lời nhắc nhở rằng vẻ bề ngoài không nói lên giá trị con người, và lòng hiếu thảo của một người cha nghèo khó có thể làm rung chuyển cả một đế chế.