Người đàn bà hay mặc đồ áo dài cưới đi chợ suốt 10 năm, bỗng 1 ngày bà gặp ai cũng dặn “mai qua nhà đưa tôi đi nhé”

 

Ở xóm nhỏ ven sông tên là xóm Đìa, ai cũng biết bà Mận – người phụ nữ lạ lùng nhất xóm. Suốt 10 năm nay, ngày nào bà cũng mặc chiếc áo dài cưới màu đỏ, tay ôm giỏ cói ra chợ mua rau, mua trứng, rồi lại lặng lẽ đi về. Dù nắng hay mưa, lễ Tết hay ngày thường, người ta đều thấy bà như thế. Áo cũ sờn vai, nhưng bà vẫn ủi phẳng, đội nón cẩn thận, đi từng bước như đang… rước dâu. 

 

Lúc đầu thiên hạ còn xì xào:

– Bà ấy chắc có vấn đề!

– Hồi xưa có tin đồn bà bị bỏ rơi trong ngày cưới đó!

Nhưng rồi mười năm trôi qua, người ta cũng quen. Bà Mận không thân với ai, chỉ hay mua chuối của chị Ba, cá khô của dì Năm, thi thoảng trả dư tiền còn bảo:

 

– Coi như lì xì ngày cưới!

Cho đến một buổi chiều đầu tháng ba, bà Mận đi chợ như thường lệ. Nhưng khác mọi khi, hôm ấy bà gặp ai cũng dừng lại nói nhỏ một câu y chang:

 

– Coi như lì xì ngày cưới!

Cho đến một buổi chiều đầu tháng ba, bà Mận đi chợ như thường lệ. Nhưng khác mọi khi, hôm ấy bà gặp ai cũng dừng lại nói nhỏ một câu y chang:

– Mai nhớ qua nhà đưa tôi đi nha. Đừng để tôi trễ.

Không ai hiểu bà nói gì. Người cười cho qua, người ngờ ngợ tưởng bà… lại lên cơn.

Nhưng sáng hôm sau, tin bà Mận qua đời lan khắp xóm.

Cả xóm xôn xao. Nhà bà đơn chiếc, chỉ có một con chó nhỏ nằm rên rỉ cạnh cửa. Trong căn phòng cũ kỹ, người ta thấy bà nằm ngay ngắn trên chiếc giường tre, tay đặt trên ngực, mặc đúng bộ áo dài cưới quen thuộc, gương mặt như đang mỉm cười.

Bất ngờ hơn cả là chiếc bàn gỗ giữa nhà bày sẵn thiệp cưới.

Tấm thiệp in bằng tay, chữ đã nhòe, bên trong ghi:

“Lễ cưới của tôi – ngày mai, đúng 8 giờ sáng, tại nhà riêng.”

Cô dâu: Nguyễn Thị Mận

 

Chú rể: Lặng lẽ không tên – nhưng đến đúng hẹn.

Phía dưới, có ghi dòng nhỏ:

“Nếu tôi đi trước, mong bà con đưa tiễn nhẹ nhàng. Tôi đã chờ đủ rồi.”

Lúc này, người ta mới lặng người nhớ lại: mười năm trước, bà Mận từng chuẩn bị đám cưới. Nhưng đúng ngày vu quy, chú rể bỏ đi biệt tích. Bà sốc, nhưng không khóc. Chỉ mặc luôn bộ áo dài cưới, sống như thể ngày mai vẫn sẽ cưới, như thể người kia sẽ quay về bất cứ lúc nào.

 

 

Ai cũng tưởng bà điên. Không ai nghĩ, bà chỉ chọn chờ… theo cách riêng của mình.

Sáng hôm ấy, người ta đưa bà đi trong bộ áo dài cưới cũ, giữa con đường đất nhỏ mà suốt 10 năm bà vẫn đi qua mỗi ngày.

Không có chú rể, nhưng cả xóm có mặt – như đúng lời bà dặn. Không trống kèn, không hoa cưới, nhưng… có cả một tình yêu chưa từng được gọi tên, vẫn lặng lẽ chờ đến ngày “đưa tôi đi nhé”.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...