Ngày vợ chồng l;y h;ôn, tôi bình thản bước vào tòa. Tôi biết chồng đang nhìn tôi ng;ỡ ng;àng, thậm chí là trố mắt. Đương nhiên tôi biết anh ta đang nhìn bộ trang sức 2 tỷ trên người tôi.
Ngày vợ chồng l;y h;ôn, tôi bình thản bước vào tòa. Tôi biết chồng đang nhìn tôi ng;ỡ ng;àng, thậm chí là trố mắt. Đương nhiên tôi biết anh ta đang nhìn bộ trang sức 2 tỷ trên người tôi.
Ngày
tôi bước vào tòa án để ly hôn, nắng Sài Gòn gắt gỏng đổ xuống từng viên
gạch vỉa hè. Tôi bước xuống từ chiếc Mercedes thuê theo ngày, sải chân
chậm rãi nhưng dứt khoát, như thể đang đi vào buổi ra mắt sản phẩm cao
cấp chứ không phải buổi kết thúc một cuộc hôn nhân kéo dài tám năm.
Bộ váy của tôi màu đen, dáng ôm, hàng nút vàng chạy dọc từ cổ đến eo – hàng hiệu đặt riêng từ Pháp. Mái tóc uốn lọn nhẹ được vuốt gọn gàng sang một bên vai, để lộ đôi hoa tai đá quý đắt tiền và cổ ngọc trai ngà ngọc. Bộ trang sức hai tỷ tôi đeo không phải là một lời tuyên bố, mà là một cái tát vào quá khứ – cái quá khứ mà tôi đã từng van xin anh ta đừng chi tiêu hoang phí vào bài bạc, để dành cho con một tương lai. Giờ đây, tôi tiêu cho chính tôi, không cần xin phép ai.
Tôi
bước qua sảnh lớn, ánh mắt mọi người trong phòng xử ly hôn như dính
chặt lấy từng bước chân tôi. Nhưng ánh nhìn tôi muốn nhất là của anh –
người chồng cũ tương lai. Và tôi có được nó. Anh ta trố mắt, gần như
ngẩn ngơ. Tôi đọc được hàng trăm câu hỏi chưa kịp hình thành trong ánh
mắt ấy.
Tôi không nhìn lại.
Tôi ngồi xuống ghế, thẳng lưng, ngón tay đặt gọn trên túi xách, chân bắt chéo nhẹ. Tôi đã tưởng tượng khoảnh khắc này hàng trăm lần trong hai năm qua – từ lúc tôi phát hiện anh ngoại tình, từ lúc tôi âm thầm gom từng bằng chứng, từ lúc tôi bị đẩy ngã trong nhà tắm vì “mở miệng quá nhiều”.
Hôm nay, tôi tự nguyện đứng trước tòa, không run sợ, không lệ thuộc, không yếu mềm.
Cuộc ly hôn tưởng chừng đơn giản. Chúng tôi không có con. Tài sản đứng tên anh, tôi không tranh giành. Nhưng đúng lúc thẩm phán chuẩn bị gõ búa, một người bước vào – mẹ chồng tôi.
Tôi sững người.
Bà
không nhìn tôi. Bà đến thẳng chỗ luật sư của chồng tôi, thì thầm gì đó.
Tôi bắt gặp ánh mắt chồng – có phần hoảng hốt. Rồi một loạt trao đổi
diễn ra giữa họ, rối rít và khẩn trương. Tôi bắt đầu thấy khó hiểu.
“Thưa quý tòa,” luật sư chồng tôi đứng dậy. “Gia đình thân chủ tôi có một điều muốn bổ sung trước khi quyết định được đưa ra.”
Thẩm phán hơi nhíu mày, nhưng gật đầu. “Nói đi.”
Vị luật sư nhìn về phía tôi, rồi hắng giọng.
“Gia đình anh Nguyễn Minh Tú xin được đưa ra một bản di chúc từ cha chồng cô Lê Ngọc Anh – người đã mất cách đây sáu tháng. Di chúc liên quan trực tiếp đến quyền thừa kế tài sản và điều kiện hôn nhân của con trai ông.”
Tôi giật mình.
Cái gì cơ?
Luật sư mở cặp, lấy ra một tập hồ sơ, đưa cho thẩm phán. Bà mẹ chồng lúc này mới quay sang nhìn tôi – ánh nhìn lạnh lẽo nhưng không giấu được vẻ khinh miệt. Cái nhìn mà suốt tám năm sống cùng nhà, tôi đã quá quen. Nhưng hôm nay, tôi không còn là người con dâu ngây dại nữa. Tôi không né tránh. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.
“Di chúc ghi rõ,” luật sư tiếp tục, “nếu trong vòng một năm sau khi ông mất, cuộc hôn nhân của anh Tú và chị Ngọc Anh tan vỡ, thì toàn bộ phần tài sản – bao gồm công ty và ba bất động sản lớn – sẽ được chuyển cho một người thừa kế khác theo phụ lục riêng, không phải anh Tú.”
Phòng xử lặng đi. Tôi gần như không tin nổi vào tai mình.
Anh ta đang làm trò gì vậy?
Thẩm phán lật qua vài trang giấy, cau mày. “Đây là di chúc hợp pháp?”
“Có công chứng, có nhân chứng,” luật sư gật đầu.
Tôi nắm chặt tay ghế.
Câu chuyện đã đi quá xa khỏi dự đoán của tôi. Tôi không biết chuyện này là thật, hay là trò lừa đảo khác của gia đình họ. Nhưng một điều rõ ràng: họ đang cố giữ cuộc hôn nhân này – ít nhất là trên danh nghĩa – để giữ lại tài sản.
“Cô Ngọc Anh có ý kiến gì không?” thẩm phán hỏi, nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đứng dậy.
“Tôi chỉ muốn biết,” tôi nói, giọng bình thản đến lạ kỳ, “tại sao một người đã chết sáu tháng trước lại có thể can thiệp vào quyết định sống còn của tôi hôm nay?”
Cả phòng ngạc nhiên.
“Đây là quyền tự do hôn nhân của tôi, không phải một bản hợp đồng thương mại. Tôi ly hôn không phải vì tiền – mà vì tôi không thể sống cùng một người phản bội, vũ phu và vô trách nhiệm.”
Mẹ chồng tôi bật dậy, gằn giọng:
“Nó chỉ diễn kịch! Nó biết có di chúc nên mới bày trò, đánh đổi ba tháng sống chung để đạp đổ cả cơ nghiệp nhà tôi!”
Tôi bật cười khẽ.
“Kỳ
lạ thay, bà luôn cho rằng tôi không xứng đáng có bất cứ điều gì. Giờ bà
lại nghĩ tôi đủ thông minh để tính xa đến thế? Vậy thì… cảm ơn.”
Thẩm phán ra hiệu trật tự. “Tòa sẽ tạm dừng 30 phút để xem xét tình tiết mới.”
Tôi bước ra khỏi phòng xử, tim đập mạnh. Tôi thấy chồng tôi chạy theo sau.
“Anh xin em,” anh nói, “chỉ cần mình chưa ly hôn chính thức, chỉ cần đợi một thời gian nữa. Em vẫn có thể sống tự do, anh không can thiệp. Nhưng em mà ký hôm nay, cả công ty ba anh để lại… sẽ mất hết. Em không hiểu nó quan trọng với anh thế nào đâu…”
Tôi quay người lại, nhìn anh ta – gương mặt quen thuộc nhưng giờ đầy vẻ van nài, khác xa người đàn ông từng đập điện thoại vào tường khi tôi nói về đứa trẻ chưa kịp hình thành trong bụng mình.
“Anh có nhớ em từng mang thai không?” tôi hỏi, giọng đều đều.
Anh ta sững lại.
“Tôi mất con vì cú đẩy của anh trong phòng khách, chỉ vì tôi phát hiện ra tin nhắn của anh với một cô sinh viên. Bốn năm sau đó, tôi sống như cái bóng trong nhà anh – không một lần được lên tiếng. Bây giờ anh muốn tôi tiếp tục ‘diễn’ để giữ công ty của anh? Không, anh Tú à. Tôi đã chết một lần rồi.”
Khi tòa trở lại, tôi đứng lên.
“Thưa quý tòa,” tôi nói, “Tôi vẫn giữ nguyên yêu cầu ly hôn. Dù có bao nhiêu tài sản đứng sau quyết định này, tôi không thể bán rẻ lòng tự trọng của mình thêm một lần nào nữa.”
Gõ. Gõ. Gõ.
Ba tiếng búa vang lên. Quyết định được ban hành. Cuộc hôn nhân tám năm – chấm dứt trong vòng mười lăm phút sau đó.
Tôi bước ra khỏi tòa. Mặt trời lên cao. Tôi không khóc. Tôi cũng không cười.
Tôi thấy mình – lần đầu tiên sau nhiều năm – là một con người thực sự.