Coп Trȃu Đẻ Ra 1 Em Bé kҺιếп cҺủ пҺȃп của пó kιпҺ пgạc pҺát Һιệп ra…
Ông Hùng sống ở một ngôi làng nhỏ thuộc tỉnh Nghệ An. Ở tuổi gần 60, cuộc sống của ông giản dị, chỉ có mảnh vườn nhỏ, một con trâu cái ông xem như báu vật, và một căn nhà cũ nép mình bên hàng cau xanh. Vợ ông qua đời sớm, con cái không có, nên con trâu cái trở thành người bạn đồng hành duy nhất của ông. Nó đã gắn bó với ông hơn tám năm, ngoan ngoãn và cần mẫn. Năm nay, con trâu mang thai lần đầu, ông Hùng mừng lắm, ngày nào cũng cẩn thận chăm sóc, cắt từng bó cỏ tươi, lo sợ nó thiếu ăn sẽ ảnh hưởng đến ghé con. Dân làng bảo rằng nếu lứa này sinh được ghé khỏe mạnh, ông Hùng sẽ gặp may mắn. Ông tin vào điều đó, nhưng một đêm định mệnh đã thay đổi tất cả.
Đó
là một đêm mưa gió dữ dội, sấm chớp rền vang, gió rít qua mái lá. Con
trâu bắt đầu trở dạ, rên rỉ từng tiếng trong chuồng. Ông Hùng lo lắng,
vội cầm đèn pin và xô nước ấm chạy ra chuồng. Con trâu thở nặng nhọc,
nằm nghiêng trên đống rơm. Ông đã từng đỡ đẻ cho trâu của hàng xóm,
nhưng lần này, ông cảm thấy một nỗi bất an khó tả. Con trâu quằn quại
đau đớn, nhưng mãi vẫn không thấy ghé con ra đời. “Cố lên, mày làm được
mà,” ông thì thầm, vỗ nhẹ lên lưng nó để trấn an.
Bất
chợt, một cơn gió mạnh thổi tung cửa chuồng, ngọn đèn dầu tắt ngúm, chỉ
còn ánh chớp lóe lên ngoài trời. Trong khoảnh khắc đó, ông Hùng sững
sờ. Thay vì một con ghé, thứ nằm trên đống rơm là một đứa bé sơ sinh,
khóc oe oe giữa đêm mưa bão. Ông lặng người, tim đập thình thịch, tay
run rẩy. “Trời ơi, chuyện gì thế này?” Đứa bé hồng hào, khóc to, nhưng
làm sao một con trâu có thể sinh ra một đứa trẻ? Mưa vẫn rơi, gió vẫn
gào, nhưng ông Hùng chỉ biết đứng đó, kinh ngạc trước điều kỳ lạ nhất
trong đời mình.
Cơn bão vẫn gào thét bên
ngoài, nhưng trong chuồng trâu , ông Hùng không còn nghe thấy gì nữa.
Đôi mắt ông dán chặt vào đứa bé sơ sinh nằm trên đống rơm, da hồng hào,
còn dính chút nước ối. Tiếng khóc yếu ớt nhưng rõ ràng vang lên giữa đêm
khuya. Ông quỳ xuống, tay run rẩy chạm vào đứa bé – một bé trai. Ông
nhìn sang con trâu , nó nằm thở dốc, kiệt sức sau khi vượt cạn, đôi mắt
to tròn nhìn ông đầy mệt mỏi nhưng bình thản. “Làm sao có thể như thế
này?” ông lẩm bẩm, đầu óc rối bời.
Những
câu chuyện dân gian ùa về trong tâm trí ông. Hồi nhỏ, ông từng nghe các
cụ kể về những chuyện kỳ lạ: lợn sinh ra sinh vật nửa người nửa thú,
hay những đứa trẻ được sinh ra từ động vật. Nhưng đó chỉ là chuyện hoang
đường, sao có thể xảy ra thật? Một ý nghĩ khác lóe lên: “Liệu đây có
phải ma quỷ?” Ông lùi lại, tay siết chặt, cảm giác lạnh toát chạy dọc
sống lưng. Nhưng tiếng khóc của đứa bé lại vang lên, non nớt và rõ ràng.
Nó không phải quỷ dữ, mà là một sinh linh bé bỏng, đang run rẩy vì
lạnh.
Bản
năng làm người trỗi dậy, ông Hùng cởi chiếc áo khoác, quấn quanh đứa
bé, lau sạch nước ối. Bé trai có một cái bớt nhỏ hình trăng rằm trên cổ.
Dưới ánh đèn dầu lập lòe, làn da bé hồng hào, đôi mắt nhắm nghiền. Ông
bế đứa bé vào nhà, đặt lên chiếc giường cũ, lòng ông dịu lại. Nỗi sợ dần
tan, thay vào đó là sự lo lắng. Ông không biết phải làm gì tiếp theo,
nhưng ông biết mình không thể bỏ rơi đứa bé này.
Bỗng
có tiếng gọi từ ngoài sân: “Ông Hùng, ông có nhà không? Bão to quá!” Đó
là bác Tâm, hàng xóm sát vách. Chắc bác nghe tiếng động lạ nên chạy
sang. Ông Hùng chưa kịp trả lời, bác Tâm đã đẩy cửa bước vào, tay cầm
đèn bão. Ánh sáng chiếu vào, bác tròn mắt khi thấy ông Hùng ôm một đứa
bé. “Trời đất, trẻ con ở đâu ra vậy?” Tiếng khóc của đứa bé lại vang
lên, bác Tâm hốt hoảng. Ông Hùng ấp úng, không biết giải thích thế nào.
“Tôi… con trâu nhà tôi… sinh ra nó,” ông nói, giọng khàn đặc.
Câu
nói ấy khiến bác Tâm lặng người. Chẳng mấy chốc, vài người hàng xóm
khác cũng kéo đến, bị đánh thức bởi tiếng sấm và tiếng khóc. Một bà lão
thốt lên: “Trời ơi, trâu sinh ra trẻ con? Chuyện quỷ quái gì thế này?”
Mọi ánh mắt đổ dồn vào ông Hùng, xen lẫn kinh ngạc và sợ hãi. Một người
thì thầm: “Đây là điềm gở, không phải chuyện thường!” Ông Hùng nuốt
khan, ôm chặt đứa bé. “Tôi không biết vì sao, nhưng nó là trẻ con, không
phải ma quỷ!” ông nói, giọng cương quyết.
Mưa
đã ngớt, nhưng không khí trong nhà ông Hùng vẫn nặng nề. Dân làng nhìn
nhau, không ai dám lên tiếng. Tiếng khóc non nớt của đứa bé như một lời
khẳng định rằng nó thực sự tồn tại, dù cách nó ra đời không thể lý giải.
Bác Tâm thở dài: “Thôi, dù sao nó cũng là trẻ con, phải lo cho nó trước
đã.” Chị Lan, một người phụ nữ trong làng vừa sinh con, lên tiếng: “Tôi
có sữa bột và ít quần áo trẻ sơ sinh, để tôi mang sang.” Một người khác
cũng nói: “Nhà tôi có khăn xô, tôi lấy cho ông.”
Dù
còn nghi ngại, lòng tốt của dân làng dần chiến thắng nỗi sợ. Họ mang
sữa, quần áo, và khăn đến giúp ông Hùng. Từ đêm đó, ông trở thành người
cha nuôi của đứa bé. Ông đặt tên nó là Phúc, mong nó có một cuộc đời
bình an, dù nguồn gốc kỳ lạ. Những ngày đầu, ông Hùng kiệt sức vì chăm
sóc Phúc. Ông chưa từng nuôi trẻ sơ sinh, phải học cách pha sữa, thay
tã, và dỗ dành mỗi khi Phúc khóc. Đêm nào tiếng khóc cũng khiến ông mất
ngủ, nhưng ông không oán trách. Mỗi lần nhìn Phúc ngủ ngoan, ông cảm
nhận một tình yêu thương chưa từng có.
Dần
dần, dân làng quen với sự tồn tại của Phúc, dù vẫn có người xì xào. Tin
đồn về đứa trẻ do trâu sinh ra lan khắp vùng. Có người tò mò từ làng
khác kéo đến xem, có kẻ mê tín bảo đó là “quái thai”, cần trừ khử. Một
hôm, một gã tự xưng là thầy cúng xuất hiện trước nhà ông Hùng. “Ông lão,
tôi nghe nói ông nuôi một sinh vật kỳ dị. Giao nó cho tôi, tôi sẽ thanh
tẩy để tránh họa cho làng.” Ông Hùng nổi giận: “Nó là trẻ con, không
phải ma quỷ! Cút đi!” Gã cười nhạt: “Ông sẽ hối hận khi tai họa ập đến.”
Gã bỏ đi, nhưng ông Hùng biết rằng sự bình yên của mình và Phúc sẽ
không kéo dài.
Phúc
lớn lên nhanh chóng, khỏe mạnh và lanh lợi hơn bất kỳ đứa trẻ nào trong
làng. Nhưng khi lên ba, những dấu hiệu kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Một
hôm, Phúc bị đứt tay khi chơi ngoài vườn. Ông Hùng chạy ra, thấy vài
giọt máu đỏ sậm rỉ ra từ vết cắt. Ông thở phào, nghĩ chỉ là vết thương
nhỏ. Nhưng khi nhìn kỹ, ông sững sờ: máu của Phúc không thấm vào đất mà
đọng lại thành giọt tròn, lấp lánh như thủy tinh. Phúc ngẩng lên, ngây
thơ nói: “Ông ơi, máu con thơm lắm.” Ông Hùng hoảng hốt: “Đừng nói bậy,
máu làm sao thơm được!”
Sau cuộc gặp với Minh, ông Hùng luôn cảnh giác. Ông cảm thấy có người theo dõi mình. Một đêm, con trâu trong chuồng gào lên sợ hãi. Minh xuất hiện giữa đêm, giọng gấp gáp: “Họ đến rồi! Tổ chức Sentinel, những kẻ tạo ra Phúc, đang săn lùng nó. Chúng ta phải đi ngay!” Đúng lúc đó, một bóng đen lao vào nhà. Minh phản ứng nhanh, vật lộn với kẻ tấn công. Hắn không phải người thường, di chuyển nhanh như chớp, mắt sáng kỳ dị. Ông Hùng ôm Phúc chạy ra ngoài, theo Minh băng qua cánh đồng, hướng về khu rừng.
Đêm
đó, ông Hùng không ngủ. Ông lấy dao rạch một vết nhỏ trên tay mình, máu
ông thấm ngay vào khăn, bình thường như bao người. Nhưng khi ông so
sánh với mảnh vải dính máu Phúc, máu của Phúc vẫn đọng lại, không thấm,
lấp lánh như ngọc. Ông lạnh người, tự hỏi: “Chẳng lẽ Phúc không phải con
người?”
Hôm
sau, ông tìm đến thầy Nam, một thầy lang nổi tiếng trong vùng. Ông kể
về Phúc và đưa mảnh vải dính máu. Thầy Nam giơ mảnh vải lên ánh sáng,
rồi nhỏ một giọt máu vào chén nước. Kinh ngạc thay, giọt máu không hòa
tan mà lơ lửng như một hạt ngọc. Thầy Nam lẩm bẩm: “Máu này không phải
máu người bình thường. Có truyền thuyết kể về những đứa trẻ mang dòng
máu đặc biệt, hậu duệ của một giống loài khác.” Ông Hùng run giọng: “Vậy
nó là gì?” Thầy Nam nhìn ông nghiêm trọng: “Tôi không biết, nhưng ông
phải giấu bí mật này. Nếu người ngoài biết, Phúc sẽ gặp nguy hiểm.”
Phúc
càng lớn, những điểm kỳ lạ càng rõ rệt. Cậu không bao giờ ngã, dù chạy
nhảy thế nào. Cậu có thể “nói chuyện” với con trâu bằng ánh mắt, như thể
hiểu được nó. Một đêm, Phúc tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, khóc kể rằng mơ
thấy một người đàn ông áo trắng gọi mình dưới ánh trăng. Ông Hùng dỗ
dành, nhưng lòng đầy lo lắng.
Sáng
hôm sau, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trước cổng. Hắn cao lớn, da
trắng, mắt sắc lạnh, mặc bộ quần áo kỳ lạ. “Ông là Hùng? Tôi nghe nói
ông nuôi một đứa trẻ đặc biệt. Tôi muốn gặp nó.” Ông Hùng cảnh giác:
“Anh là ai? Tìm nó làm gì?” Hắn nhếch mép: “Tôi biết nó không phải trẻ
bình thường. Tôi đến để tìm sự thật.” Ông Hùng lạnh người. Hắn tiếp tục:
“Nhiều năm trước, một thí nghiệm bí mật đã tạo ra những đứa trẻ như
Phúc – lai giữa người và một giống loài khác. Chúng bị săn lùng, và nếu
bị phát hiện, chúng sẽ không an toàn.”
Ông
Hùng sững sờ. “Anh là ai?” Hắn đáp: “Tôi tên Minh, từng tham gia dự án
đó nhưng đã rời bỏ. Tôi đến để giúp ông bảo vệ Phúc. Nhưng ông phải rời
khỏi đây trước khi họ tìm đến.” Ông Hùng nhìn Phúc đang chơi ngoài sân,
lòng rối bời. Liệu ông có thể bỏ quê hương để bảo vệ đứa trẻ này?
Sau cuộc gặp với Minh, ông Hùng luôn cảnh giác. Ông cảm thấy có người theo dõi mình. Một đêm, con trâu trong chuồng gào lên sợ hãi. Minh xuất hiện giữa đêm, giọng gấp gáp: “Họ đến rồi! Tổ chức Sentinel, những kẻ tạo ra Phúc, đang săn lùng nó. Chúng ta phải đi ngay!” Đúng lúc đó, một bóng đen lao vào nhà. Minh phản ứng nhanh, vật lộn với kẻ tấn công. Hắn không phải người thường, di chuyển nhanh như chớp, mắt sáng kỳ dị. Ông Hùng ôm Phúc chạy ra ngoài, theo Minh băng qua cánh đồng, hướng về khu rừng.
Họ
nấp trong một bụi cây, nín thở khi những kẻ săn đuổi lướt qua. Phúc thì
thầm: “Ông ơi, con cảm nhận được họ.” Đột nhiên, một tiếng huýt sáo
lạnh lẽo vang lên, như tín hiệu của tử thần. Minh hét: “Chạy!” Họ lao
vào rừng sâu, tiếng bước chân đuổi theo sát phía sau. Khi gần kiệt sức,
Minh kéo cả nhóm xuống một hố cạn, phủ lá che kín. Một kẻ mặc đồ đen
dừng ngay trên miệng hố, nhưng một âm thanh từ xa làm hắn bỏ đi. Họ
thoát chết trong gang tấc.
Minh
nói: “Có một nơi an toàn ở vùng núi phía Bắc, nhưng chúng ta phải đi
xa.” Ông Hùng ôm chặt Phúc, biết rằng từ giờ, cuộc sống của họ sẽ không
còn như trước.
Sau
nhiều giờ chạy trốn, họ dừng lại trong một hang đá kín đáo. Minh tiết
lộ: “Phúc là kết quả của thí nghiệm Sentinel, tạo ra giống loài lai giữa
người và một thực thể đặc biệt, sử dụng trâu làm vật chủ. Họ muốn tạo
ra sinh vật hoàn hảo, kết hợp sức mạnh và trí tuệ.” Ông Hùng rùng mình:
“Vậy Phúc không phải người?” Minh đáp: “Cậu ấy vẫn là người, nhưng mang
dòng máu đặc biệt. Sentinel đang săn lùng cậu ấy để che giấu bí mật.”
Phúc
nghe tất cả, đôi mắt tròn xoe: “Ông ơi, con khác biệt thật sao?” Ông
Hùng ôm cậu, giọng kiên định: “Dù con là ai, con vẫn là cháu của ông.”
Minh tiếp tục: “Phúc không phải đứa trẻ duy nhất. Có một đứa khác, nhưng
nó đã bị Sentinel bắt đi.” Ông Hùng siết chặt tay: “Giờ chúng ta phải
làm gì?” Minh đáp: “Tìm căn cứ Sentinel để biết sự thật. Chỉ có cách đó
mới cứu được Phúc.”
Họ
đến một khu thí nghiệm bỏ hoang ở vùng núi. Dưới lớp vỏ đổ nát là một
cơ sở ngầm của Sentinel. Vừa bước vào, một giọng nói lạnh lẽo vang lên
qua loa: “Chào mừng đã đến.” Một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, dẫn
đầu là một người đàn ông trung niên, mắt sắc như dao. “Lâm, cậu đã mang
chúng đến. Hai đứa trẻ này thuộc về chúng tôi.” Ông Hùng chắn trước
Phúc: “Nó không thuộc về các người!”
Đột
nhiên, Phúc nắm chặt tay ông Hùng, mắt sáng rực. Một luồng năng lượng
vô hình tỏa ra, không khí rung động, đèn nhấp nháy. Người đàn ông
Sentinel kinh ngạc: “Không thể nào, nó đã thức tỉnh!” Một tiếng nổ vang
lên, sóng xung kích quét qua, hất văng lính Sentinel. Khi khói tan, Phúc
đứng đó, mắt sáng như ngọc. Một người phụ nữ tóc bạc bước ra từ bóng
tối, giọng lạnh lùng: “Cảm ơn vì đã đưa nó trở lại.” Ông Hùng cảm nhận
được nguy hiểm lớn hơn phía sau Sentinel.
Người
phụ nữ, tên Liên, giơ súng nhắm vào Phúc. Ông Hùng lao tới che chắn,
trúng đạn vào ngực. Máu chảy, nhưng ông vẫn đứng vững: “Ta thà chết còn
hơn để các người bắt nó!” Phúc hét lên, nắm tay ông Hùng, mắt sáng rực.
Một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ, mặt đất nứt toác, lính Sentinel
bị hất văng. Liên kinh hãi: “Nó đã kích hoạt sức mạnh tối đa!”
Mọi
thứ chìm vào ánh sáng chói lòa. Khi ông Hùng mở mắt, ông thấy mình trên
một cánh đồng xanh mướt, không còn đau đớn. Phúc không ở đó, nhưng xa
xa, ông thấy bóng dáng cậu bé đang chạy nhảy dưới nắng vàng. Một giọng
nói vang lên sau lưng: “Ông đã bảo vệ nó tốt hơn tôi tưởng.” Một cậu bé
giống Phúc đứng đó, mắt lạnh lẽo. “Con là ai?” ông Hùng hỏi. Cậu bé mỉm
cười: “Cảm ơn ông đã chăm sóc em trai tôi.” Gió thổi qua, mang theo
những câu hỏi chưa có lời giải.