Có con trai nhưng 15 năm ở nhà chồng phải “ng;ậm đ;ắng nuốt c;ay” vì con không giống bố, 15 năm sau va phải người đàn ông giống hệt con mình mọi chuyện mới v;ỡ l;ở, cả nhà chồng phải cúi đ:ầu xin lỗi..

 

Có con trai nhưng 15 năm ở nhà chồng phải “ng;ậm đ;ắng nuốt c;ay” vì con không giống bố, 15 năm sau va phải người đàn ông giống hệt con mình mọi chuyện mới v;ỡ l;ở, cả nhà chồng phải cúi đ:ầu xin lỗi..

 




Khi Lan bước chân về nhà chồng, cô chỉ mới 22 tuổi – cái tuổi người ta vẫn còn mộng mơ với cuộc sống hôn nhân màu hồng. Cô yêu Minh – chồng cô hiện tại – từ những ngày còn là sinh viên đại học. Họ đã bên nhau suốt bốn năm trước khi quyết định kết hôn. Lan là một cô gái hiền lành, nhẹ nhàng, đôi mắt luôn ánh lên sự dịu dàng và tin tưởng. Minh thì thông minh, điềm đạm, tuy ít nói nhưng sâu sắc.

Ngày cưới, Lan tin rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Chỉ một năm sau, cô sinh hạ một bé trai kháu khỉnh. Cả họ nhà chồng vui mừng khôn xiết. Bà Mai – mẹ chồng cô – không giấu được niềm vui, tổ chức tiệc lớn ăn mừng cháu đích tôn.

Nhưng niềm vui đó không kéo dài được lâu.

Khi bé Bin bắt đầu lớn lên, nét mặt thằng bé ngày càng khác biệt so với bố nó. Không ai nói gì lúc đầu, nhưng rồi những ánh mắt bắt đầu thay đổi, những lời thì thầm sau lưng xuất hiện. Và một ngày nọ, khi Bin được 3 tuổi, trong một cuộc họp gia đình, mẹ chồng đã nói thẳng:

– Tôi nói thật, nhìn thằng bé không có nét gì giống nhà này cả. Con Lan, mày có điều gì cần nói không?

Căn phòng lặng đi. Lan chết lặng. Minh cũng sững người, không tin vào tai mình.

– Mẹ nói gì kỳ vậy? – Minh lên tiếng.

– Tao không muốn nói đâu, nhưng cả họ đều đang xì xào. Mày nhìn lại thằng bé đi. Cặp mắt, cái miệng, cái tướng đi đứng… chẳng có cái nào giống mày hay ông bà nội nó cả.

Lan cảm thấy như vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Minh, mong chờ một lời bênh vực. Nhưng anh chỉ im lặng.

Từ hôm đó, cuộc sống của Lan ở nhà chồng như địa ngục. Cô bị xét nét từng hành động, từng lời nói. Mẹ chồng hễ có chuyện không vừa ý là bóng gió:

– Thân phận đàn bà, phải biết giữ lấy cái danh tiết. Đừng tưởng lừa được cả đời.

Thằng bé Bin dù thông minh, ngoan ngoãn, nhưng càng lớn càng bị đối xử lạnh nhạt. Ông bà nội gần như không ôm cháu bao giờ. Có lần Lan nghe lén được cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng và chồng mình:

– Mẹ nói rồi, con phải đi xét nghiệm ADN. Đừng ngu nữa. Mất mặt cả họ nhà mình đấy.

Lan nín lặng, trái tim như vỡ vụn. Cô muốn nói, muốn khóc, muốn hét lên nhưng lại không có bằng chứng gì ngoài niềm tin sắt đá của mình.

Minh sau đó lặng lẽ đưa Bin đi xét nghiệm. Nhưng anh không bao giờ đưa kết quả cho Lan xem. Anh chỉ nói cụt lủn:

– Kết quả không quan trọng. Anh không quan tâm.

Tuy nói vậy, nhưng từ ngày ấy, Minh cũng thay đổi. Anh trở nên trầm lặng, xa cách. Lan không biết đó là vì nghi ngờ, hay vì chính kết quả kia đã làm lung lay niềm tin anh dành cho cô.

15 năm.

Lan sống trong sự ghẻ lạnh, nghi kỵ, đau khổ. Cô chịu đựng không phải vì nhu nhược, mà vì con. Cô không muốn Bin lớn lên thiếu vắng cha, càng không muốn thằng bé bị kỳ thị, bị mang tiếng “không rõ cha”.

Nhưng lòng người có giới hạn. Một ngày, khi Bin đang học lớp 10, Lan vô tình nghe được bà nội nói với cháu qua cửa phòng:

– Mày phải biết là mày không phải máu mủ nhà này đâu. Đừng có ỷ lại!

Lan như hóa đá. Cô không thể ngờ người lớn lại nói ra những lời độc ác như thế với một đứa trẻ. Đêm đó, cô ôm con ngủ, nước mắt rơi ướt cả gối. Bin không hỏi gì, chỉ lặng lẽ lau nước mắt cho mẹ.

Rồi một ngày định mệnh cũng đến.

Lan cùng công ty đi công tác ở Đà Lạt. Trong một buổi dạo chơi ở chợ đêm, cô vô tình va phải một người đàn ông đang mua tranh chân dung. Anh ta quay lại xin lỗi, và Lan chết sững.

Người đàn ông đó – Dũng – có khuôn mặt giống hệt Bin. Cái trán cao, đôi mắt sâu, sống mũi thẳng, và cả cách cười nhếch mép kia… giống đến kỳ lạ. Lan sợ hãi, ngỡ như đang nhìn thấy con trai mình trong tương lai.

Dũng cũng nhận ra sự bối rối của cô. Sau một hồi nói chuyện, Lan biết được rằng Dũng từng là sinh viên trường cô, hơn cô 3 khóa. Họ từng gặp nhau một lần trong buổi sinh hoạt đoàn thể, nhưng chỉ xã giao rồi không giữ liên lạc.

Càng trò chuyện, Lan càng thấy những nét giống nhau giữa Dũng và Bin: từ dáng đi, giọng nói, đến sở thích chơi guitar và mê vẽ. Điều đáng nói là: những sở thích đó không ai trong nhà chồng có cả.

Cô bắt đầu nghi ngờ – không phải về bản thân, mà về điều gì đó cô chưa biết.

Lan kín đáo lấy một sợi tóc của Dũng hôm chia tay và mang về, sau đó lặng lẽ đưa đi xét nghiệm với mẫu của Bin. Hai tuần sau, kết quả làm cô choáng váng:

Không có q:uan h:ệ huyết thống.

Lan thở phào – không phải vì cô nghi ngờ Dũng là cha Bin, mà vì sự trùng hợp kỳ lạ ấy như một cơ hội để cô làm sáng tỏ mọi chuyện.

Cô đưa kết quả ấy cho Minh. Kèm theo đó là kết quả ADN cũ mà Minh từng giấu kín – giờ đây anh trao cho cô: Bin là con ruột của Minh.

– Tại sao anh không nói cho em biết 15 năm trước? – Lan bật khóc.

– Anh… không đủ can đảm. Mẹ anh vẫn không tin. Và anh thì… dần mất niềm tin vào chính bản thân mình, vào gia đình này. Anh xin lỗi.

Lan cười trong nước mắt.

– Anh biết không, em đã sống như một cái bóng suốt 15 năm. Em không cần ai tin, chỉ cần anh đứng về phía em. Nhưng anh đã không làm thế.

Câu chuyện Dũng giống Bin nhanh chóng lan ra khi Lan đăng tấm ảnh họ chụp chung kèm lời giải thích nhẹ nhàng. Cộng đồng mạng xôn xao, còn gia đình nhà chồng thì như sụp đổ. Họ không ngờ, sau từng ấy năm nghi ngờ, ghét bỏ, cuối cùng sự thật lại phơi bày nhờ một “người giống con” đến kỳ lạ.

Bà Mai chính thức cúi đầu xin lỗi Lan trước mặt họ hàng. Lần đầu tiên trong 15 năm, bà nói lời xin lỗi với con dâu. Minh nắm tay Lan, nghẹn ngào:

– Anh không còn lời nào để bào chữa. Anh sai vì đã im lặng.

Lan đáp nhẹ:

– Im lặng là tàn nhẫn nhất.

Ngày Bin nhận học bổng đi du học, cả họ nội tiễn ra sân bay. Bà nội ôm Bin khóc nức nở, bảo rằng bà đã sai, đã để những định kiến mù quáng che mờ tình thân.

Lan đứng cạnh con, nắm tay nó thật chặt.

– Con à, đôi khi sự thật cần thời gian. Nhưng rồi cũng sẽ được soi sáng. Mẹ chỉ mong con sống tử tế và mạnh mẽ. Đừng giống mẹ – im lặng quá lâu.

Bin gật đầu. Thằng bé – giờ đã là một chàng trai 18 tuổi – ôm mẹ vào lòng:

– Con tự hào vì được là con của mẹ.

Trong cuộc sống, có những người phụ nữ đã hy sinh cả thanh xuân, chịu đựng những điều không đáng có chỉ vì gia đình, vì con. Nhưng sự thật, dù bị chôn giấu hay nghi ngờ, vẫn sẽ có ngày được phơi bày.

Điều quan trọng nhất là lòng tin – nếu đã chọn yêu thương, hãy tin tưởng và bảo vệ nhau. Đừng để im lặng giết chết một người, như cách mà Lan đã bị bóp nghẹt suốt 15 năm bởi chính những người cô gọi là gia đình.

Có thế bạn quan tâm

Tuổi пàყ đại kỵ với cây Lưỡi Hổ: Dù chỉ trồng 1 cây cũng nghèo, tiền của đội nón ra đi sạch

Binh lính thời xưa giải quyết "nhu cầu" theo cách đặc biệt, nhiều người đến nay vẫn không tin

Cây lưỡi hổ thích thứ nước пàყ nhất: Cứ đổ vào gốc là chồi lên tua tủa, hoa nở từng chùm lớn

Phụ nữ ngoại tình chỉ “thèm” 1 thứ, đàn ông biết mà giữ vợ

Đổ xăng đừng hô 50k hay đầy bình: Phải nắm được 6 mẹo sau vừa tiết kiệm, vừa tránh gian lận

Khi phụ nữ thích một người đàn ông từ tận đáy lòng, cô ấy sẽ lộ rõ 5 biểu hiện

Bài thơ từ viện dưỡng ʟão được ʟan truyền khắp nước Úc

Chồng đề nghị ly hôn vì đã có bồ bên ngoài, tôi cay đắng gật đầu. 1 tháng sau thì nhận được tin dữ từ bệnh viện “Chồng chị đang hấp hối”

Con chó đen trong nhà liên tục gầm gừ với đứa trẻ mới sinh vào mỗi đêm, người cha thấy bất thường liền vội vàng gọi công an

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...